Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 275: Hắn chính là bị thượng đế vứt bỏ đứa trẻ.

Chương 275: Hắn chính là bị thượng đế vứt bỏ đứa trẻ.Chương 275: Hắn chính là bị thượng đế vứt bỏ đứa trẻ.
Cảnh sát Tiểu Trương lại há mồm run rẩy.
Đang muốn hỏi cái gì, một người cảnh sát khác lớn tuổi hơn một ít, hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, ý bảo hắn mang theo Lý Càng đi qua.
Hai người đi qua, Tiểu Trương mới chú ý tới, có một nam nhân mặc áo gió màu đen, dáng người cương nghị, cả người lộ ra một cỗ uy áp mãnh liệt, đang cùng cảnh sát lớn tuổi nói cái gì đó.
Cảnh sát lớn tuổi tựa hồ rất khách khí đối với hắn.
Còn đang nghi hoặc lai lịch nam nhân, liền nghe Lý Càng ở phía sau thập phần vui vẻ kêu một câu “Anh Nam”
Tiểu Trương hiểu rõ, hóa ra đây là anh Nam trong tự thuật vừa rồi của Lý Càng.
Lại nói, tuy rằng ba người kia trừng phạt đúng tội, nhưng hai bọn hắn xuống tay cũng thật đủ tàn nhẫn, trong ba người kia một người bị đá gãy xương sườn, một người gãy cổ tay, một người khác răng trong miệng đều sắp rụng hết.
Hai người đi đến trước mặt, liền nghe Hạ Nam nói một câu cuối cùng: “Theo lời người bị hại kể ra, bọn họ còn tham dự sự tình lừa bán phụ nữ, các vị mau điều tra một chút đi!” “Đồng chí Hạ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất luận một tội phạm nào.”
Cảnh sát lớn tuổi nói năng có khí phách làm ra bảo đảm.
Hai người lại phối hợp làm một ít đăng ký, sau đó mới rời khỏi cục cảnh sát.
Lý Càng lại đảm đương nhân vật tài xế, mở chiếc xe chính mình vừa mới mua không đến ba tháng ra, còn không quên tranh công, “Anh Nam, lần này cứu Thẩm Miên, ta đã lập công lớn, ngươi đưa cô bé trở về, có kể cùng cô bé hay không?”
“Kể ngươi có bao nhiêu bạo lực sao?” Hạ Nam hơi hơi nhướng mày.
Lý Càng: “.....”
Xương sườn của Đại Trụ cùng cổ tay Từ Hải Dương, cũng không phải là kiệt tác của hắn.
Hắn cảm thấy rất cần thiết phải từ từ nói chuyện này một chút, “Anh Nam, ta kia đều là vì cứu người, hơn nữa, ngươi có thể xem nhẹ hình ảnh máu me, chọn lựa một ít hình ảnh tương đối đẹp, ví dụ như ta phát hiện ra bao tải đựng người......”
Hắn lải nhải nói nửa ngày, kết quả quay đầu lại, Hạ Nam đã nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Thôi đi!
Hắn chính là đứa trẻ bị thượng đế vứt bỏ. Amen......
Lục Tư Viễn đau lòng Thẩm Miên bị thương cổ, cảm thấy buổi tối cô trở về, cũng không được ăn thứ tốt gì.
Vì thế, bốn giờ chiều liền bắt đầu nấu cơm tối, còn đặc biệt làm một chén trứng chưng lớn.
Cơm nước xong, vừa lúc là 5 giờ rưỡi chiều, hắn đưa Thẩm Miên cùng Tiểu Thúy đến cửa thôn mới trở về.
Về đến nhà, Thẩm Miên rửa sạch một phen, chui đầu vào trong ổ chăn, ngày mai đi đến trong thành phố bán đồ cần phải dậy sớm, cô muốn nghỉ ngơi tốt một chút.
Mơ mơ màng màng vừa mới ngủ, cửa phòng liền truyền đến một trận tiếng bước chân, không trong chốc lát, Chu Lan Phương liền hùng hùng hổ hổ vào phòng, một phen xốc chăn của cô lên.
“Dậy nấu cơm, suốt ngày chỉ biết lười biếng, ngươi ngoại trừ ăn cũng không làm gì sao?”
Giữa trưa, vốn dĩ tính toán chờ đứa con hoang này trở về, thu thập một trận, không nghĩ tới đứa con hoang có hơi chút ánh mắt, lại đi làm.
Hiện tại trở vê sớm như vậy, tám phần là đã bị sa thải, không kiếm được tiền trở về, còn muốn giống như trước đó ngủ nướng không nấu cơm, nào có chuyện tốt như vậy? “Buổi tối con không ăn cơm, mọi người tự mình nấu ăn đi!” Thẩm Miên đắp chăn lên tiếp tục ngủ.
“Ngươi không đứng dậy hả?” Chu Lan Phương trừng mắt, lại lần nữa nhấc chăn lên, một bộ dáng ngươi không đứng dậy liền chờ bị đánh đi.
Thẩm Miên nhăn mày, lại lần nữa đắp chăn lên, “Ông chủ của con nói, sáng ngày mai đi làm sớm một chút sẽ không khấu trừ tiền công sáng nay của con. Mẹ không cho con nghỉ ngơi còn xốc chăn con, nếu làm cho con bị bệnh, công việc này không khéo cũng bị mất”
Bạn cần đăng nhập để bình luận