Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 278: Khóc lóc kể lể

Chương 278: Khóc lóc kể lểChương 278: Khóc lóc kể lể
“Vâng” Thẩm Miên vội vàng lấy hai cân tương hột, “chị, hai cân bốn mao tiền”
Lần này tương hột làm tương đối tốt, ngày thường đều bán ba mao rưỡi một cân, nhưng cô không nghĩ thu nhiều tiền của Lý Thơ Bình như vậy.
Nếu không phải đây là góp vốn mua bán chung, cô còn muốn tặng hai cân cho Lý Thơ Bình. Nhưng ngẫm lại gia đình bọn họ như vậy, nếu cô tặng, chỉ Sợ người ta sẽ nghĩ cô có dụng tâm khác.
“Được”
Lý Thơ Bình muốn lấy tiền, nhưng cô vừa cầm đồ ăn lại vừa ôm đứa trẻ, có chút không quá thuận tiện, vì thế nói với Uông Đông Thành: “Đông thành, anh giúp em một chút ”
“Thật phiền toái” Uông Đông Thành oán giận một câu, đi lại gần Lý Thơ Bình, vươn tay, lại không phải đi xách đồ ăn, mà từ trong túi Lý Thơ Bình móc ra bốn mao tiền đưa cho Thẩm Miên.
Sau đó đôi tay lại thập phần bình thường mà cắm vào túi quần.
Lý Thơ Bình xấu hổ lùi về xách theo túi, cũng chưa nói cái gì.
Thẩm Miên nhận tiền, trực tiếp đưa đồ cho Uông Đông Thành, “Chị Lý ôm đứa trẻ không cầm được nhiều như vậy, cái này anh cầm đi?” Nam nhân đều thích thể hiện ở trước mặt nữ sinh xinh đẹp, Uông Đông Thành cũng không ngoại lệ, nhưng bảo hắn cầm tương hột, hắn cảm thấy rớt giá trị con người.
Vì thế ôm lấy đứa trẻ trong lòng ngực Lý Thơ Bình, nói với cô: “Em cầm đi”
Lý Thơ Bình chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, ôm đứa trẻ hơn một giờ, kỳ thật cánh tay cô đã sớm mỏi, một động tác đơn giản của Uông Đồng Thành, khiến cho trong lòng cô ấm áp, tức khắc lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Tiếp nhận tương hột, cô ôn nhu từ biệt Thẩm Miên.
“Miên, hẹn gặp lại.”
“Chị, hẹn gặp lại.”
Thẩm Miên vẫy vẫy tay với cô, đột nhiên có chút đau lòng cho cô, một nữ nhân tốt như vậy, cuối cùng rơi vào cái kết cục kia, thật sự không đáng giá.
Cô thở dài một tiếng, rất nhanh bị người tới mua đồ ăn dời đi lực chú ý.
Một ngày xuống dưới, cô tính một chút, ngoại trừ tiền vốn, đại khái kiếm lời hơn 90 đồng tiền.
Hai người thực vui vẻ, còn mua một cân thịt trở về.
Buổi tối cũng là ở nhà họ Lục ăn cơm xong mới trở về, Chu Lan Phương ước gì Thẩm Miên không ăn cơm chiều, cho nên cũng mặc kệ cô. Thẩm Miên kiếm được tiền, lại ngủ một giấc ngon lành.
Không ngoài ý muốn, Chu Tư Vũ lại mất ngủ, ngày kế tỉnh lại, quầng thâm mắt càng nghiêm trọng hơn.
Khi Thẩm Miên cơm nước xong đi học, cô vẫn còn như gà con mổ thóc ăn từng chút một.
Thấy cô ăn cơm chậm rì rì, mãi không đi học, Chu Lan Phương không nhịn được thúc giục, “Tư Vũ, đứa con hoang kia đã ăn cơm xong đi học rồi, cháu cũng nhanh lên! Đừng đến muộn.”
Đợi lát nữa cô rửa sạch chén đũa xong, còn muốn đi xem TV
Chu Tư Vũ: “......”
Cô cũng sốt ruột, nhưng đi một mình thì cô lại không dám!
Khi Chu Lan Phương không nhịn được lại thúc giục một lần nữa, cô thả đũa xuống, oa một tiếng khóc lên.
“Đây là sao?” Chu Lan Phương đau lòng chạy nhanh qua ôm lấy cô, “Đang tốt sao đột nhiên lại khóc? Mau nói cho cô, có phải đứa con hoang kia lại ức hiếp cháu hay không?”
Chu Tư Vũ khóc một hồi, khụt khit nói: “cô, cháu không dám đi học một mình.”
“Vì sao?”
Chu Lan Phương không hiểu, cháu gái thích đi học nhất, sao lại không dám đi học chứ?
“Có tên côn đồ ức hiếp cháu, lần trước mặt cháu sưng phù, chính là bị hắn đánh”
Những việc này, Chu Tư Vũ ban đầu không tính toán nói ra, rốt cuộc là cô tham dự tính kế Thẩm Miên, nhưng hiện tại đã tới một bước này, Thẩm Miên không có việc gì, cô sẽ gặp tao ương.
Nghĩ đến hành vi ngày đó của Cẩu Tử, cô vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy ghê tởm.
“Gái gì?” Chu Lan Phương tức giận, “Có người ức hiếp cháu, sao hiện tại cháu mới nói?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận