Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 301: Con trai tới 1

Chương 301: Con trai tới 1Chương 301: Con trai tới 1
Đánh cũng đã đánh, đá cũng đã đá, Thẩm Miên hả giận, lôi kéo Lục Tư Viễn nói: “Chúng ta đi.”
Lục Tư Viễn: “......”
Thấy Thẩm Miên vừa rồi đánh sảng khoái như vậy, hắn còn tưởng rằng cô muốn cùng lão bà đánh một phen, đòi lại công lý mới đi, không nghĩ tới, cô đánh xong người liền chạy.
Con bé này, thật là quỷ tỉnh.
Lục Tư Viễn cảm thấy, Thẩm Miên giống như là một quyển sách, làm người muốn nhìn tiếp, không lật đến trang sau, ngươi vĩnh viễn không biết mặt trên viết cái øì, luôn là ở trong lúc lơ đãng, cho người ta một loại cảm giác đặc biệt kinh diễm.
“Đừng đi, trước khi con trai ta tới đây, các ngươi ai cũng đừng nghĩ rời đi”
Vừa thấy hai người phải đi, Vương Nhị Phượng trực tiếp nhào qua ôm lấy cẳng chân Lục Tư Viễn.
Đánh xong cô liền muốn chạy, nào có sự tình đơn giản như vậy?
Cũng không hỏi thăm xem cô là ai.
Hôm nay không bồi thường tiền, ai cũng đừng nghĩ đi.
Sắc mặt Thẩm Miên lạnh lùng, vừa định lại tới đạp cho Vương Nhị Phượng một cái, trong đám người đột nhiên chạy ra hai nam nhân. “Mẹ.”
Hai anh em Cố Kiến Bân cùng Cố Kiến Lễ tới đưa cơm trưa cho Vương Nhị Phượng, còn chưa tới trước mặt, đã thấy một đám người vây quanh, lấy kinh nghiệm của hai người, biết chắc chắn là Vương Nhị Phượng lại cùng người khác cãi nhau.
Chen vào đám đông vừa thấy, Vương Nhị Phượng thế nhưng đang nằm bò trên mặt đất, hai người chạy nhanh đỡ Vương Nhị Phượng lên.
“Việc này là sao?” Vẻ mặt Cố Kiến Bân lo lắng hỏi.
Ngày thường Vương Nhị Phượng cùng người khác cãi nhau, luôn chiếm thế thượng phong, một màn hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, còn tưởng rằng Vương Nhị Phượng ăn lỗ nặng, lo lắng không thôi.
Tuy rằng cũng cảm thấy bộ dáng Vương Nhị Phượng mỗi lần la lối khóc lóc thực mất mặt, nhưng thân là con trai, hắn càng không nghĩ nhìn thấy mẹ có hại.
Cố Kiến Lễ lại là vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Tư Viễn, sợ hắn bỏ chạy.
Vừa rồi mẹ hắn vẫn luôn ôm cổ chân người này, khẳng định là người này ức hiếp mẹ hắn.
“Bọn họ tưởng trộm quần áo, bị mẹ bắt liền đánh người, các con cũng không ở đây, mẹ là một bà già thiếu chút nữa bị bọn họ đánh chết” Vương Nhị Phượng ở trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp vặn vẹo sự thật, dù sao hiện tại con trai cô đã tới, cũng không tin hai con trai còn không thu thập được hai nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh này.
Hôm nay, nếu bọn họ không bồi thường tiền, ai cũng đừng nghĩ đi.
Nghe vậy, Cố Kiến Lễ còn tưởng rằng túi trong tay Lục Tư Viễn là quần áo trộm, duỗi tay liền đi đoạt lấy, lại bị Lục Tư Viễn trực tiếp tránh được, hắn bực mình, một khuôn mặt âm trầm quát: “Trộm còn dám đánh người, hiện tại còn không trả lại, muốn bị đánh chết đúng không?”
Đối đãi với ăn trộm, bắt lấy đều là trói trên cây, lấy quần áo trở về, đây là nhẹ nhất, người này còn không thức thời, vậy đừng trách hắn không khách khí.
“Đây là vải tôi mua, cùng quần áo nhà các người có quan hệ gì?” Đối mặt với hai anh em Cố Kiến Lễ, Lục Tư Viễn một chút cũng không sợ hãi, nhưng hắn lo lắng đợi lát nữa đánh lên sẽ bị thương đến Thẩm Miên.
Hắn xoay người đem đồ trong tay đưa cho Thẩm Miên, “Ngươi cầm đi xe bò chờ ta, đừng chạy loạn, đợi lát nữa ta xử lý xong việc này sẽ đi qua tìm ngươi”
Hai anh em này ở đây, bọn họ nếu muốn rời khỏi là không có khả năng, nhưng đánh nhau hắn cũng không sợ.
Vừa nghe thấy Lục Tư Viễn bảo Thẩm Miên đi trước, Vương Nhị Phượng chạy nhanh hô lên với con trai lớn: “Kiến Lễ, mau bắt lấy tiểu tiện nhân kia, vừa rồi chính là nó đánh mẹ, bọn họ đi cùng nhau, một người cũng không thể thả.”
Dám đánh cô, đợi lát nữa cô muốn xé rách miệng của tiểu tiện nhân này.
Sống đến từng tuổi này, cô còn chưa có ăn qua mệt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận