Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 303: Lão yêu ba

Chương 303: Lão yêu baChương 303: Lão yêu ba
Hai đứa trẻ chết tiệt này đánh cô, khẳng định không bồi thường nổi tiền, dứt khoát làm bọn họ dùng mảnh vải này bồi thường cho mình là được.
Nghĩ vậy, Vương Nhị Phượng ngang ngược vô lý nói: “Còn có thể có chuyện gì chứ? Hai người bọn họ muốn ăn trộm, bị mẹ bắt được, không trộm thành công, thẹn quá hoá giận còn đánh mẹ, trừ phi hai người bọn họ dùng mảnh vải này bồi thường cho mẹ, bằng không hôm nay một người cũng đừng nghĩ đi”
Vương Nhị Phượng tham lam quá rõ ràng, mặt mũi Cố Kiến Bân có chút không nhịn được.
“Mẹ, nếu người ta chưa trộm được, vậy để người ta đi đi!”
Cố Kiến Lễ cũng nói: “Đúng vậy! Mẹ, cho người ta đi đi!”
Cô gái nhỏ này gầy nhom, nơi nào có khả năng đánh được mẹ hắn? Khẳng định là mẹ hắn lại nói dối, cũng không biết cô gái nhỏ này là người ở thôn nào, thế nhưng lớn lên xinh như vậy.
Cố Kiến Lễ nổi lên một chút tâm tư.
Hắn năm nay đã 28 tuổi, vẫn luôn không kết hôn, trước kia điều kiện trong nhà không tốt, thân thể chính mình cũng có tật xấu, không có khả năng cưới vợ.
Mấy năm nay cuộc sống khá hơn, hắn liền muốn tìm một người xinh đẹp chút.
Nhưng chân cẳng hắn không tốt, lớn lên cũng không ra sao, các cô gái xinh đẹp đều chướng mắt hắn.
Trong lòng hắn hiểu rõ.
Cho nên vẫn luôn nghĩ, nếu tìm một gia đình điều kiện không tốt, có khi người ta sẽ không chê hắn.
Nhưng mấy năm nay xem mắt vài người, không phải người khác lớn lên không được, thì chính là chướng mắt hắn.
Phàm là gặp được một người như cô gái nhỏ trước mắt, hắn cũng đã sớm kết hôn.
“Hai đứa có phải con trai mẹ hay không?” Vương Nhị Phượng không nhịn được nổi bão với con trai, “Mẹ bị người ta đánh, hai đứa lại như rùa đen rút đầu, mẹ nuôi hai đứa còn có lợi ích gì?”
Còn tưởng rằng hai con trai tới có thể xả giận cho chính mình, hiện tại khen ngược, một cái so với một cái nhát hơn.
Thật là tức chết cô.
Còn không bằng chồng cô tới đây, nếu chồng mình tới đây, thằng oắt kia đã sớm bị đánh ngã.
“Mẹ, nhiều người nhìn như vậy, nháo lên thật mất mặt!” Sắc mặt Cố Kiến Bân đỏ bừng, Lê Thành chỉ rộng như vậy, mọi người đi dạo phố øì đó, đều là tới nơi này, vạn nhất bị giáo viên hay bạn học ở trường hắn nhìn thấy, mặt hắn biết để ở nơi nào?
Hơn nữa, làm gì có người mẹ đẻ nào lại mắng con trai của mình như vậy?
“Mất mặt cái gì?” Vương Nhị Phượng giọng lớn hơn nữa, “Hai người bọn họ ăn trộm không sợ mất mặt, chúng ta sợ gì mất mặt? Con xem hai người bọn họ như vậy, là người có thể mua được vải sao không? Không khéo chính là trộm ở trong nhà người khác”
Hai người ăn mặc như đi xin cơm, có thể mua được nhiều vải như vậy?
Người lớn cũng không yên tâm cho bọn hắn nhiều tiền như vậy!
Khẳng định là trộm.
“Bà già, bà nói chuyện chú ý cho tôi, đừng tưởng rằng con trai bà ở đây tôi cũng không dám thu thập bà, bà còn dám há mồm ngậm miệng nói chúng tôi trộm thử xem”
Lục Tư Viễn trừng Vương Nhị Phượng, có hơi chút hối hận vì trước đó không cùng Thẩm Miên đánh cô, bây giờ cô có hai con trai che chở, muốn đánh chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Nghĩ như vậy, hắn lại mắng một câu, “Bà già yêu quái”
Thẩm Miên phụt cười, đừng nói, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy Lục Tư Viễn mắng chửi người như vậy, mắng còn rất chuẩn xác. Cố Kiến Ban cùng Cổ Kiến Lễ nghe Lục Tư Viên mắng Vương Nhị Phượng như vậy, vừa định nổi bão, liền nghe được tiếng cười của Thẩm Miên.
Tức khắc bị tươi cười của cô lóe mắt.
cô gái nhỏ vốn dĩ lớn lên đã xinh đẹp, cười thanh thúy, đôi mắt như trăng non, người nhìn thấy như ăn mứt táo, ngọt ngào.
Hỏa khí đều bị áp xuống.
Vương Nhị Phượng vốn tưởng rằng Lục Tư Viễn mắng chính mình, hai con trai lúc này phải xuất đầu cho cô, kết quả đợi một hồi, lại không thấy hai người có động tĩnh gì, không chỉ như thế, bọn họ còn nhìn chằm chằm tiểu tiện nhân kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận