Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 306: Châm ngòi thổi gió 1

Chương 306: Châm ngòi thổi gió 1Chương 306: Châm ngòi thổi gió 1
Sau khi Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn rời đi, cũng không có lập tức trở vê.
Lục Tư Viễn còn nhớ thương việc chưa mua được quần áo cho Thẩm Miên, vì thế lôi kéo Thẩm Miên đến một con phố khác đi dạo.
Đi dạo không bao lâu, Thẩm Miên ở trên một quầy hàng, chọn hai bộ quần áo, cô mặc thử một chút thấy rất thích hợp, lại bảo chủ quán đo vòng eo, cầm hai cái quần thích hợp cho cô.
Lục Tư Viễn trả tiền, vừa lúc có một bác gái đi tới, nhìn thấy hai người, kinh ngạc chào hỏi, “Là hai người!”
Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn nhìn thoáng qua nhau, có chút nghi hoặc, bọn họ không quen biết người này.
Bác gái thấy thế, cười nói: “Vừa rồi các cháu ở bên kia cãi nhau cùng người khác, bác ở ngay bên cạnh xem náo nhiệt.”
Không chờ hai người nói chuyện, cô lại nói: “Bác ở ngay gần đây, thường xuyên tới chỗ này mua đồ, bác nói cho các cháu biết, lần sau các cháu đừng đi quầy hàng của cô ta, chúng ta ở chung quanh đây đều biết cô ta là người như thế nào, ngày thường đều không đến chỗ cô ta mua đồ.”
“Bác gái, bác cũng đã từng ở chỗ cô ấy ăn qua mệt sao?” Thẩm Miên phối hợp truy vấn một câu.
“Cũng không phải sao!” Bác gái có tỉnh thần, nói càng hăng hái, “Bác trước kia từng mua một cái quần cho cháu gái ở chỗ của cô ta, đã nói tốt là lấy về mặc thử một chút, mặc không vừa có thể tới đổi, buổi sáng bác mua, buổi chiều tới đổi, cô ta sống chết không thừa nhận là mua ở quầy của cô ta”
“Bác tuy rằng lớn tuổi, nhưng không dễ quên như vậy! Người như vậy, sớm hay muộn gì cũng bị sập quầy hàng, tiểu khu chúng ta đều biết cô là người thế nào, không ai nguyện ý mua quần áo ở chỗ cô ta”
Thẩm Miên chớp chớp mắt, khó trách quầy hàng của Vương Nhị Phượng không làm nổi nữa, xem ra đã làm không ít chuyện như vậy.
Đắc tội các bác gái, chẳng khác nào tự tay bóp chết việc buôn bán.
Tựa như hiện tại, người ta đuổi theo cô xa như vậy, chính là vì bát quái việc này, nói trắng ra là nhắc nhở cô, đừng đi mua đồ ở quầy hàng kia.
Nhưng, dù cho bác gái không nhắc nhở, cô cũng không có khả năng lại đi.
Cô ra vẻ hối hận, “Nếu cháu sớm biết rằng cô ấy là người như vậy, cháu sẽ không đi cửa hàng nhà cô ấy”
“Không đi là được rồi” Bác gái nghe được lời này vui vẻ nói: “Có tiền còn sợ không mua được đồ sao? Cháu xem hiện tại, đồ cháu mua, so với đồ ở quây hàng cô ta còn đẹp hơn nhiều.”
Thẩm Miên cười gật đầu.
Chủ quán nghe thế, không nhịn được nói tiếp, “Người mà mấy người nói chính là Vương Nhị Phượng ở phố bên kia đúng không?”
“Chính là cô ta” Bác gái nói: “Tôi trước đó nghe người ta gọi cô ta là Nhị Phượng, Nhị Phượng, trưởng thành như vậy, cũng không biết nơi nào giống phượng hoàng chứ, là gà rừng thì đúng hơn”
Chủ quán nói: “Cô ta là quỷ khó chơi nổi danh nhất ở đây, nói đến cô ta, không mấy ai mà không biết, mấy ngày hôm trước còn cãi nhau một trận với một phụ nữ trẻ.”
“Cô ta ỷ vào việc trong nhà có hai người con trai, đứa con trai nhỏ lại học tập tương đối giỏi, nghe nói có thể thi đậu đại học, cho nên cô ta liên huênh hoang”
Nói vê Vương Nhị Phượng, chủ quán cũng có một bụng lời oán giận muốn nói, ban đầu cô bán quần áo chung một con phố với Vương Nhị Phượng, đối diện với quầy của Vương Nhị Phượng, bởi vì bán tốt, Vương Nhị Phượng ghen ghét, liền làm ra một ít chuyện xấu, đuổi cho cô chạy tới trên đường bên này.
Nếu không phải nghĩ hòa khí sinh tài, cô mới không quen Vương Nhị Phượng.
Thẩm Miên nhìn ra chủ quán tựa hồ đối với Vương Nhị Phượng cũng tức giận liền giật mình, cố ý nói: “Cô ấy đối với khách hàng như vậy, đối với đồng nghiệp khẳng định càng quá mức đi?”
“Cái này nói ra thì dài, mấy người là không biết, Vương Nhị Phượng kia quả thực chính là con rệp ở chỗ chúng ta” Chủ quán cũng không vội buôn bán, kể một đống nước đắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận