Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 308: Oan gia ngõ hẹp

Chương 308: Oan gia ngõ hẹpChương 308: Oan gia ngõ hẹp
Tuy rằng là ở huyện thành, nhưng WC công cộng ở chợ bán thức ăn vẫn là loại WC kiểu cũ không xả nước, vừa mới tới gần WC, liền có một cỗ mùi khai thối truyền đến.
Cô che mũi lại, đi vào giải quyết một chút, liền chạy nhanh ra tới, kết quả vừa mới đi ra không được vài bước, liền đụng phải Vương Nhị Phượng cũng tới đi WC.
Vương Nhị Phượng giờ phút này cũng không nghĩ tới, người mà cô ở bên ngoài tìm một vòng cũng không tìm được, thế nhưng sẽ gặp ở đây, còn không có đi cùng thằng oắt kia, đây là ông trời cũng đang giúp cô!
Thẩm Miên liếc mắt một cái liền nhìn ra ánh mắt Vương Nhị Phượng không đúng lắm, rõ ràng muốn gây sự, cô nhướng mày, bước chân nhanh hơn, vòng qua Vương Nhị Phượng muốn đi, nhưng Vương Nhị Phượng nơi nào sẽ để cho cô đi, vén tay áo lên tóm lấy tóc cô.
“Tiểu tiện nhân, mày lúc này đã ở trong tay tao đi? Xem tao có đánh chết mày không”
Thẩm Miên đã sớm có phòng bị, thân mình trốn sang bên cạnh, Vương Nhị Phượng không bắt được tóc cô, cuối cùng chỉ bắt được tay áo cô.
Sức lực của Vương Nhị Phượng rất lớn, Thẩm Miên quăng hai cái cũng không thể ném ra được, sắc mặt cô không khỏi lạnh lùng, “Vương Nhị Phượng, tôi khuyên cô mau buông tôi ra, bằng không đừng trách tôi không khách khí”
Kiếp này không phải kiếp trước, cô mới sẽ không cam tâm bị ức hiếp.
“Không khách khí?” Vương Nhị Phượng vẻ mặt hung ác nói: “Tao đảo muốn nhìn xem, tiểu tiện nhân như mày muốn không khách khí như thế nào, chưa đủ lông đủ cánh, nhìn thấy nam nhân liền không đi nổi, còn dám đánh tao, hôm nay tao thế nào cũng phải...... A......”
Không chờ Vương Nhị Phượng nói cho hết lời, Thẩm Miên đã trực tiếp tát cô hai cái, cô một chút cũng không lưu tình, trực tiếp đánh cho hai bên mặt Vương Nhị Phượng đều đỏ bừng.
Dù sao Vương Nhị Phượng cũng không tính toán cho cô được yên ổn, vậy cứ dứt khoát thừa dịp cô ta không chú ý, có thể đánh được bao nhiêu liền đánh bấy nhiêu.
“Tiểu tiện nhân, mày cũng dám đánh tao, xem tao có đánh chết đứa giày rách như mày hay không......”
Vương Nhị Phượng phản ứng lại đây, trong miệng lại mắng lời khó nghe, sau đó đi kéo đầu tóc Thẩm Miên, Thẩm Miên tuy rằng vóc dáng không cao như cô ta, nhưng so với cô ta linh hoạt hơn, trở tay cũng kéo tóc cô ta.
Hai người rất nhanh liền đánh nhau, Vương Nhị Phượng đánh người chính là bắt được chỗ nào đánh chỗ đó, trên sức lực thì Thẩm Miên không đánh lại cô, nhưng cũng không ăn mệt bao lớn, cũng học tóm tóc và lỗ tai của Vương Nhị Phượng.
Đánh được một lúc, liền có nữ nhân đi WC thấy được một màn này.
Thẩm Miên linh cơ vừa động, há mồm liền hô: “Cứu mạng, đây là bọn buôn người.”
Cô thoạt nhìn vốn dĩ liền nhỏ, Vương Nhị Phượng lại là một người trưởng thành cường tráng, hai người ở địa phương hẻo lánh đánh nhau, vốn đã khiến người ta cảm thấy kỳ quái, Thẩm Miên vừa kêu lên, người khác lập tức liền tin.
Sợ Vương Nhị Phượng bỏ chạy, nữ nhân kia chạy nhanh đến giao lộ thét to, “mọi người mau tới hỗ trợi Nơi này có kẻ buôn người bắt cóc trẻ con.”
Thời buổi này, mọi người thống hận nhất chính là bọn buôn người, vừa nghe vậy, người đi ngang qua tức khắc đều chạy tới bên này.
Mặt Thẩm Miên vừa lúc hướng về phía giao lộ, cô tuy rằng còn đang bị Vương Nhị Phượng nắm tóc, đau đến hút khí lạnh, nhưng trong lòng lại không hoảng loạn, vừa thấy người tới, miệng cô lập tức hô lên.
“Tôi không quen biết cô, không đi theo cô, cô có đánh tôi, tôi cũng không đi theo cô.”
Vương Nhị Phượng đang đánh hăng say, lỗ tai còn bị Thẩm Miên nắm, cô cũng không chú ý nghe xem Thẩm Miên đang nói cái gì đó, trong miệng chỉ lo chính mình mắng.
“Tiểu tiện nhân, hôm nay lạc vào trong tay tao, mày cũng đừng hòng chạy, xem tao có đánh chết mày hay không”
Người khác nghe được lời này, càng cảm thấy Vương Nhị Phượng chính là một ke buôn người, đều xông lên kéo cô ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận