Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 309: Bọn buôn người

Chương 309: Bọn buôn ngườiChương 309: Bọn buôn người
Vương Nhị Phượng vốn dĩ vóc dáng liền khá lớn, lại tương đối hung dữ, vóc dáng Thẩm Miên nhỏ, ở trước mặt Vương Nhị Phượng giống như là một con cừu con, cho nên người đến can ngăn, đều kéo Vương Nhị Phượng.
“Mấy người làm gì?” Nhìn thấy có người kéo chính mình, Vương Nhị Phượng phát nổ, cô cũng bất chấp tất cả, ai cũng mắng, “Tôi nói cho các người, không liên quan đến con các người, các người tốt nhất đừng nhúng tay vào, hôm nay tôi không đánh chết nó là không được”
Vừa nói, cô vừa kéo chặt đầu tóc Thẩm Miên.
Thẩm Miên cũng không phải ăn chay, tay cũng không nhàn rỗi, cũng nắm lỗ tai cùng tóc Vương Nhị Phượng.
Những người khác thấy thế, đều đi lên bẻ tay Vương Nhị Phượng ra, cô tuy rằng có lực, nhưng không chịu nổi vài người cùng nhau kéo, không bao lâu đã bị bẻ ra.
Thẩm Miên rốt cuộc thoát thân, cũng buông lỏng tay Vương Nhị Phượng ra, nhưng cô cũng không tính toán bỏ qua như vậy, sấn lúc mọi người không chú ý, lại đi lên đạp Vương Nhị Phượng hai cái.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, người lên hỗ trợ cũng không ít, mọi người kéo Vương Nhị Phượng gắt gao.
Vương Nhị Phượng tức giận!
Cô rõ ràng đã chiếm thượng phong, cũng không biết từ nơi nào chạy tới nhiều người giúp đỡ như vậy, làm hại cô lại bị đứa giày rách này đá hai cái.
Cô bực bội, tóm được người kéo cô liền cào cắn loạn xạ, “Tôi cắn chết mấy kẻ xen vào việc người khác, mấy người sinh con cũng không có lỗ đít......”
Một ít lời nói dơ bẩn bất kham, từ miệng cô một câu tiếp theo một câu nhảy ra bên ngoài.
“Con mụ điên này quá khó chơi, mau ấn cô ta xuống”
“Nhiều người ở đây mà cô ta còn dám kiêu ngạo như vậy, khẳng định đã lừa bán rất nhiều trẻ con, báo nguy đi, để cảnh sát bắt cô ta lại.”
Mọi người trực tiếp ấn Vương Nhị Phượng ở trên mặt đất, có người xung phong nhận việc đi đến trạm điện thoại.
Vương Nhị Phượng tức giận, cũng không chú ý người khác nói gì, phản kháng không được, cô lại sử dụng thủ đoạn cũ, bắt đầu biểu diễn một khóc, hai nháo, ba thắt cổ.
“Mẹ ơi! Con ơi! Các người đều đang ở đâu! Họ muốn đánh chết người! Mau tới nhìn xem!”
Mọi người bị tiếng khóc của cô làm phiền, có người trực tiếp lấy lá cải lấp kín miệng cô.
Lúc này, cũng không biết ai nói một câu, “cô gái nhỏ vừa rồi đâu?”
Được nhắc nhở, mọi người đều ở chung quanh nhìn một vòng, nào còn có thân ảnh Thẩm Miên?
“Cô gái nhỏ vừa rồi khẳng định đã chịu kinh hách, đi về nhà rồi đi?”
Cô gái nhỏ mười mấy tuổi gặp được việc này, khẳng định thực hoảng loạn.
Mà lúc này, Thẩm Miên bị mọi người cho rằng đã hoảng sợ đi về nhà, vừa mới san lúc mọi người không chú ý, trốn đi không bao lâu.
Sợ bị người ta kêu trở về, cũng sợ đụng phải anh em nhà họ Cố, cho nên cô chạy chậm vòng tới trên đường lớn, vừa chạy, còn vừa ngoái đầu nhìn lại phía sau, nhìn xem có người truy lại đây hay không.
“ phanh ˆ
Không cẩn thận một cái, đột nhiên va trúng người nào đó, cô lảo đảo lui vê phía sau hai bước mới đứng vững thân mình, vừa nhấc đầu, tức khắc kinh ngạc há to miệng.
“Hạ......”
Một câu anh Hạ còn chưa có kêu ra tiếng, cô liền thấy một nam nhân mặc tây trang màu xám, lớn lên thập phần tuấn dật, đi tới hỏi, “Anh không sao chứ?”
Đương nhiên, lời này không phải hỏi cô, mà là hỏi Hạ Nam.
“Không có việc gì.” Hạ Nam nhàn nhạt trả lời một câu, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Thẩm Miên.
“Sao bộ dạng lại như thế này?”
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Miên sau đó mới nhớ tới bộ dáng hiện tại của chính mình, xấu hổ đến ngón chân đều bấu chặt trên mặt đất.
Cô cũng không biết vì sao lại như vậy, mỗi lần đều là ở dưới cảnh tượng xấu hổ đụng trúng Hạ Nam.
Nam nhân bên cạnh Hạ Nam, vừa thấy liền không đơn giản, hẳn là khách hàng của anh Hạ, nếu hiện tại nhận anh Hạ, chẳng phải là thực ném mặt mũi của anh ấy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận