Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 317: Tiểu tiên nữ

Chương 317: Tiểu tiên nữChương 317: Tiểu tiên nữ
“Ta có tính toán của chính mình.”
Đối với lời nói của Nguyễn Dễ Dương, trên mặt Hạ Nam không có biến hóa gì, thần sắc đạm nhiên như là đang nghe chuyện xưa của người khác.
“Anh Nam, anh thật sự quyết định về sau xuống biển làm kinh thương sao?” Nội tâm Nguyễn Dễ Dương nhiều ít vẫn là có chút không quá tin tưởng, có đôi khi thậm chí suy nghĩ, Hạ Nam có phải ra tới làm nằm vùng hay không.
“Nhãn hiệu Lam Càng như thế nào?” Hạ Nam không đáp mà hỏi lại.
Nguyễn Dễ Dương sửng sốt, theo sau liền hiểu ý của hắn, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ông nội tuy rằng ngoài miệng nói không nhận anh, nhưng mỗi lần có người nhắc tới anh, ông luôn cố ý vô tình ghé sát vào, rõ ràng vẫn rất quan tâm anh, anh có thời gian thì về thủ đô thăm ông đi! Ta nghe nói thân thể ông hiện tại không bằng trước đây.”
Kỳ thật, tuy rằng hắn cũng cảm thấy Hạ Nam làm kinh thương thực đáng tiếc, nhưng suy ngẫm cũng chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Mọi người sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn, cũng không cần lo lắng Hạ Nam gặp phải nguy hiểm gì, trời biết, khi Hạ Nam vừa mới vào ngũ, hắn rất nhiều lần đều mơ thấy hắn cả người là máu trở về. Mỗi lần đều bị dọa ra một thân mo hôi lạnh, từ trong mộng bừng tỉnh.
Nếu không phải Hạ Nam xuất ngũ, hai người nào có cơ hội ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm?
“Thân thể của ông sống thêm mười năm, tám năm cũng không có chuyện lớn gì.” Hạ Nam hơi hơi nhướng mày, trực tiếp chọc thủng lời nói dối của Nguyễn Dễ Dương.
Nguyễn Dễ Dương: “......
Quả nhiên chuyện gì cũng không thể gạt được đôi mắt Hạ Nam.
Hắn thầm than.
Ông Hạ, xin lỗi, không thể trách hắn được, là tên này quá khôn khéo.
Khi Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn trở lại nhà họ Lục, Tiểu Thúy đã nấu xong cơm trưa, hai người đã sớm đói bụng, ngồi xuống liền ăn no căng.
Ăn uống no đủ, cô trực tiếp thay quần áo và giày mới, quần áo cũ ban đầu chuẩn bị bỏ đi, nhưng ông ngoại Lục luyến tiếc, liền giữ lại cho Cao Trường Xuân dùng để đóng đế giày.
Tiểu Thúy rửa xong chén đũa, ra tới liền thấy được Thẩm Miên như vậy, kinh ngạc há to miệng.
“Miên, vẫn là cậu sao?”
Quần áo này rất đơn giản, không có gì đặc biệt, cô cũng đã từng thấy người khác mặc qua, nhưng cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy quan áo lại đẹp như vậy.
Cô cũng không biết là do người giúp quần áo sống động hơn, hay là quần áo phụ trợ cho người xinh đẹp hơn, Thẩm Miên vốn dĩ đã xinh xắn, mặc như vậy liền giống như cô tiên nhỏ.
Tiên nữ, đại mỹ nhân trong phim truyền hình cũng không đẹp như Thẩm Miên.
Tiểu Thúy là một cô gái cũng nhìn đến không chớp mắt.
Thẩm Miên bị biểu tình khoa trương của Tiểu Thuý chọc cho phụt cười, “Có cần khoa trương như vậy không? Tớ chỉ tùy tiện mặc.”
Mặc như vậy, ở thế kỷ 21 thực thường thấy, cô vẫn luôn rất thích, lại không có cơ hội mặc, không nghĩ tới, khi cô mặc vào, cũng có thể kinh diễm ánh mắt của người khác.
Mặc kệ tâm trí thành thục như nào, được người khen đẹp, trong lòng cô vẫn thật sự vui vẻ.
Lục Tư Viễn cũng nhìn ngơ ngác một hồi lâu, thẳng đến khi Thẩm Miên nói chuyện, hắn mới hồi phục lại tinh thần, có chút xa cách nói, “thế này mới có bộ dáng của một cô gái nhỏ nên có.”
Quần áo tuy rằng không phải do hắn chọn, nhưng lại là hắn cùng Thẩm Miên đi mua, cho nên hắn cảm thấy, Thẩm Miên biến đẹp như vậy, nhiều ít cũng có một phần công lao của hắn.
Thẩm Miên trừng hắn một cái, sau đó tiến đến bên Tiểu Thúy, hơi có chút hâm mộ nói, “Nếu tớ có thể cao được như bạn mới là tốt nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận