Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 319: Ai sợ ai

Chương 319: Ai sợ aiChương 319: Ai sợ ai
Thấy vẻ mặt Chu Lan Phương phẫn hận, Thẩm Miên cố ý nói: “Mẹ, mếu mẹ thấy quần áo không hợp mắt vậy trả lại cho ông chủ là được. Ông chủ nói nếu không cần quần áo, nhà họ sẽ trợ cấp 2 đồng tiền, còn phát tiền lương sớm để cho con tự đi mua đồ mới”
Vừa nghe trả lại quần áo sẽ được trợ cấp tiền, hai mắt Chu Lan Phương tỏa sáng, “Vậy còn chờ gì nữa? Chạy nhanh cởi quần áo ra đem trả cho nhà người ta đi”
Trong lòng Chu Tư Vũ cũng thoải mái hơn một chút, nếu cô không có, vậy Thẩm Miên cũng không thể có, trả lại là tốt nhất.
“Chính là.....” vẻ mặt Thẩm Miên khó xử, “Con chỉ có hai bộ quần áo, bộ kia đã hỏng, nếu trả lại bộ này, con sẽ không có quần áo mặc, cần phải mua mới”
Không chờ Chu Lan Phương nói chuyện, cô liên bắt đầu tính sổ, “Một bộ quần áo mới ít nhất cũng phải mười đồng tiền, hơn nữa giày càng đắt hơn, mấy đồng tiền lương liền kia của con cũng không đủ, ngày mai con gọi điện thoại cho ba, bảo ba đưa về một chút tiền, cho con mua quần áo nhé?”
“Ngươi dám?”
Chu Lan Phương vừa nghe Thẩm Miên muốn tìm chồng đòi tiền, tức khắc phát hỏa. “Vậy me nói làm sao bây giờ?” vẻ mặt Thẩm Miên bất đắc dĩ, một bộ thái độ Chu Lan Phương nói như thế nào, liền nghe như vậy.
Chu Lan Phương tức giận nhưng không làm gì được!
Nếu là bình thường, cô ở bên cạnh nói thầm hai câu, chồng khẳng định không cho, nhưng hiện tại chồng đối với đứa con hoang này tồn tâm áy náy, đứa con hoang mà mở miệng, hắn chắc chắn sẽ đưa tiền.
Nếu đứa con hoang đem việc này nói ra, chông cũng sẽ mắng cô không biết tính sổ.
Chu Lan Phương không ngốc, cùng chồng sinh hoạt nhiều năm như vậy, tính tình của chồng thế nào, cô vẫn hiểu.
Cô cắn răng một cái, vì Tư Vũ về sau có thể vào đại học, đành để cho đứa con hoang này được tiện nghi một lần, dù sao cô cũng không lỗ gì.
“Ngươi đi học là vô ích sao, không biết tính toán sao? Cái nào có lời hơn ngươi không biết sao?”
Thẩm Miên chớp chớp mắt, “vậy không trả lại bộ quần áo này sao?”
“Lăn đi nấu cơm đi, đừng ở đây làm chướng mắt ta”
Chu Lan Phương rống lên, lại đi xem TV
Vừa rồi đang xem tivi đến hồi gay cấn, sợ Thẩm Miên trộm tiền mua quần áo, cô mới vội vã trở vê. Lúc ấy cũng là quá xúc động, trước không nói đứa con hoang có cái lá gan kia hay không, mà việc cô giấu tiền ở chỗ nào, Thẩm Miên cũng không có khả năng biết.
“Cô......”
Không nghĩ tới Thẩm Miên mới nói mấy câu, liền đã thuyết phục được Chu Lan Phương, trong lòng Chu Tư Vũ ghen ghét muốn chết, nhưng Chu Lan Phương sốt ruột xem TV căn bản là không nghe được tiếng kêu của cô.
Thấy trên giường để một cái túi, biết bên trong khẳng định là một bộ quần áo mới khác, đáy mắt cô hiện lên một tia tham lam.
“Đừng đánh chủ ý lên quần áo, bằng không nửa đêm chị sẽ cắt trụi tóc em, dù em có mặc đẹp cũng không lấn át được gương mặt xấu xí” Chút tâm tư này của Chu Tư Vũ, Thẩm Miên không cần nghĩ cũng biết.
“Hai bộ quần áo mới, chị mặc hết được sao?” Chu Tư Vũ không chút nào che giấu tâm tư của chính mình, cô cũng không giống như trước đây sợ Thẩm Miên cắt tóc cô, “Chị đám cắt của em thì em sẽ cắt lại của chị."
Cô cũng không phải là bị dọa.
Lần trước bị dọa, đó là bởi vì lần đầu tiên nghe Thẩm Miên nói như vậy, sợ Thẩm Miên dám làm thật, sau lại suy nghĩ cẩn thận, nếu Thẩm Miên dám cắt tóc cô, vậy cô cũng có thể cắt của Thẩm Miên, ai SO al.
Khóe miệng Thẩm Miên gợi lên một tia cười xấu xa, “Tóc của chị bị cắt chị vẫn dám đi ra ngoài. Dù sao trước đây chị thường xuyên bị cắt tóc mang đi bán đã quen. Nhưng nếu của em bị cắt, em dám đi ra ngoài sao?”
Đừng nhìn Chu Tư Vũ mới mười sáu tuổi, nhưng đối với diện mạo cô cũng thực chú ý, không hề thua kém so với mạng của chính mình, không ai so với cô càng hiểu biết Chu Tư Vũ hơn.
“....” Chu Tư Vũ bị nắm bảy tấc, Thẩm Miên nói rất đúng, tóc cô bị cắt, cô xác thật không có mặt mũi đi ra ngoài gặp người, cắn chặt răng, hừ một tiếng, “Còn không phải là một kiện quần áo rách sao? Ai hiếm lạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận