Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 320: Ngươi có phải hay không giải quyết?

Chương 320: Ngươi có phải hay không giải quyết?Chương 320: Ngươi có phải hay không giải quyết?
“Không hiếm lạ là tốt” Thẩm Miên nhìn cô đầy uy hiếp một cái, xoay người đi phòng bếp nấu cơm.
Chu Tư Vũ oán hận trừng quần áo của Thẩm Miên, hận không thể cầm lấy xé nát, nhưng nghĩ đến cảnh cáo của Thẩm Miên, cô đành cưỡng chế nhịn xuống không có động thủ.
Một bộ quần áo rách mà thôi, về sau cô lên đại học, tìm được một công việc tốt, kiếm được tiền, nhất định sẽ mua nhiều bộ đắt hơn cả trăm lần.
Cô mới không hiếm lạ bộ quần áo rách này của Thẩm Miên.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nhìn quần áo trên giường, lại nhìn trên người chính mình, cô liền thấy ghét bỏ không nghĩ mặc.
Cô cũng thật là, tuy rằng đối tốt với chính mình, nhưng cũng chỉ có đến tết hoặc khi cô thật sự không có quần áo để mặc, mới mua quần áo cho cô.
Mỗi lần đều cố ý mua lớn hơn một chút, cũng mặc kệ đẹp hay không đẹp, chỉ lo rẻ cùng dễ mặc, trước kia cô cảm thấy mới chính là đẹp, hiện tại nhìn thấy ăn mặc của Thẩm Miên, cô mới biết được, cái gì là đẹp.
Trong lòng Chu Tư Vũ không thoải mái, cảm thấy cô ruột quá keo kiệt, chỉ bảo cô chăm chỉ học tập, cũng không giúp cô trang điểm, buổi tối ăn cơm, cô liên biểu hiện không mấy vui vẻ.
“Tư Vũ, mau ăn đi! Ăn nhiều một chút, cháu gần đây bị gầy đi” Chu Lan Phương trong lòng đã sớm nghĩ cơm nước xong liền đi xem TV, cũng không phát hiện dị thường của Chu Tư Vũ.
“Cô, cháu không có tâm trạng ăn uống” Chu Tư Vũ cầm chén đũa để lên trên bàn, đứt khoát không ăn nữa.
“Sao thế?” Chu Lan Phương duỗi tay sờ sờ trán của cô, “Có phải không thoải mái hay không?”
“Cháu không bị bệnh” Chu Tư Vũ lắc đầu.
“Vậy là sao?” Chu Lan Phương vuốt trán cô không thấy nóng, cũng xác thật không giống như bị bệnh, “Tư Vũ! Có tâm sự gì cháu nói với cô, đừng nghẹn ở trong lòng.”
Vạn nhất nghẹn ra bệnh gì, ảnh hưởng đến học tập thì không hay.
Chu Tư Vũ do do dự dự, một bộ dáng định nói, rồi lại không biết nói như thế nào, Chu Lan Phương gấp gáp, cũng không biết cọng dây thần kinh nào bị giật một chút, đột nhiên hỏi một câu.
“Tư Vũ, cháu có phải có kinh hay không?”
Chu Tư Vũ năm nay mười sáu, theo đạo lý sớm nên tới, có cô gái nhỏ mười hai, mười ba tuổi đã có kinh.
“Không phải.” mặt Chu Tư Vũ đỏ lên, “cô, cô nghĩ đi đầu vậy?” “Vậy thì làm sao, cháu mau nói đi!” Chu Lan Phương thúc giục.
Tính cô nôn nóng, không thể chịu được nhất là gặp bộ dáng muốn nói lại thôi của người khác.
Chu Tư Vũ bẹp miệng, “cô, quần áo của cháu đã cũ đến ngả màu, ở trường học, vẫn luôn có bạn học cười nhạo quần áo cháu khó coi, lại rách, nói cha mẹ cháu không thương cháu, trông cháu giống như ăn mày.”
Nói xong, cô liền ủy khuất cúi đầu, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.
“Ai nói?” Chu Lan Phương nổi trận lôi đình, biểu tình đều vặn vẹo, “ để cô đi xé rách miệng chúng nó, chúng nó mới là ăn mày.”
Tuy rằng anh trai và chị dâu xác thật không thương Chu Tư Vũ, nhưng Chu Lan Phương thương!
Cô yêu thương Chu Tư Vũ, không hề kém nhà người khác yêu thương con của mình.
“Cũng không thể trách người ta nói như vậy” vẻ mặt Chu Tư Vũ ảo não, “Cháu xác thật mặc quần áo vách, còn có mụn vá, thoạt nhìn xác thật có hơi giống ăn mày”
“Quần áo rách? Còn có mụn vá?”
Chu Lan Phương có chút nghi hoặc, cô cho tới bây giờ chưa cho Chu Tư Vũ mặc quần áo rách bao giờ.
Cô chính mình đều luyến tiếc mặc, nhưng sẽ mua cho Tư Vũ mặc.
“Vâng.” Chu Tư Vũ gật gật đầu, sau đó nâng cánh tay lên, bên sườn xác thật có một mụn vá.
“Mụn vá này có từ bao giờ, sao không nghe cháu nói với cô!”
Chu Lan Phương có chút tự trách, trong khoảng thời gian này cô ngoại trừ đón đưa Chu Tư Vũ đi học, chính là đi xem TV quần áo cháu gái bị rách, cô cũng không phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận