Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 322: Đi trong thành

Chương 322: Đi trong thànhChương 322: Đi trong thành
Chu Tư Vũ ảo não một hồi, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, cô không thể bị Thẩm Miên nắm cái mũi dắt äi.
Thẩm Miên mặc chính là hàng lỗi, cô mua chính là hàng hoàn toàn mới, rõ ràng là cô chiếm tiện nghi, vì sao phải tức giận?
Cô mới là công chúa cao cao tại thượng kia, Thẩm Miên đừng nghĩ gà rừng biến thành phượng hoàng.
Nhưng vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Miên, trong lòng Chu Tư Vũ lại không thoải mái, thâm mắng một câu, tiểu hồ ly tinh.
Nghĩ ngày hôm sau sẽ được đi mua quần áo, Chu Tư Vũ ngủ đặc biệt sớm.
Một đêm ngủ ngon, ăn cơm sáng xong liền cùng Chu Lan Phương chạy lên trấn trên.
Hai người dạo hết mấy cửa hàng quần áo ở trấn trên, cũng không tìm được kiểu dáng mà Chu Tư Vũ muốn.
Tiệm may trang phục ở trấn trên tương đối ít kiểu dáng, lại còn nề nếp, chú trọng bền chắc, so sánh với quần áo của Thẩm Miên thì kém không ít.
Càng dạo, sắc mặt Chu Tư Vũ càng kém, Chu Lan Phương không nhịn được hỏi, “Tư Vũ! Cháu thích kiểu dáng gì?” Cô có coi trọng vài bộ, nhưng Chu Tư Vũ đêu không thích.
Ail
Con gái lớn, mua đồ đều kén chọn, nơi nào giống cô khi còn nhỏ chứ!
Trên người có quần áo mặc thì tốt rồi, ai còn suy nghĩ đẹp hay không đẹp?
“Cô, học sinh trong trường cháu đều không mặc như vậy” Chu Tư Vũ không nghĩ thừa nhận chính mình là muốn bắt chước cách ăn mặc của Thẩm Miên, một mực chắc chắn là quần áo khó coi.
Chủ tiệm may vừa nghe vậy, sắc mặt tức khắc xị xuống, dỗi nói: “Học sinh không mặc như vậy, vậy mặc kiểu gì? Mặc vải bố rách lên phố sao?”
Cửa hàng ở trấn trên này của cô mỗi ngày đều có trên trăm học sinh đi ngang qua, người ta mặc quần áo gì, cô có thể không biết sao?
Hai mẹ con ở trong tiệm của cô quay cuồng đã nửa ngày, không mua quần áo, còn nói lời khó nghe, căn bản liền không phải thành tâm nghĩ đến mua quần áo.
“Cô sao lại nói chuyện như vậy? Quần áo khó coi còn không cho người ta nói sao? Mắt bị mù mới tiến vào trong tiệm cô xem quần áo.”
Chu Lan Phương dỗi chủ tiệm vài câu, lôi kéo Chu Tư Vũ đi ra ngoài.
Một người bán quần áo mà có loại thái độ này, cửa hàng sớm muộn gì cũng phải đóng cửa.
“Cô, chúng ta trở về đi! Cháu không nghĩ mua nữa” Quần áo không mua được, còn cùng người khác cãi nhau, Chu Tư Vũ không có tâm tư đi mua đồ nữa.
“Sao không đi nữa?” Chu Lan Phương vừa thấy cháu gái không vui, chạy nhanh dỗ dành: “Quần áo còn chưa có mua đâu.”
Chu Tư Vũ bẹp miệng, “Mặc mấy bộ quần áo này, còn không bằng mặc đồ cũ, đỡ lãng phí tiền.”
Lời đã nói đến như vậy, Chu Lan Phương cũng hiểu, Tư Vũ là ghét bỏ quần áo khó coi.
Ánh mắt của Tư Vũ cao, không giống với người thường, tùy tiện kiểu dáng gì cũng có thể coi trọng, như vậy rất tốt.
Chu Lan Phương chẳng những không cảm thấy Chu Tư Vũ khó chơi, còn cảm thấy là chính mình bồi dưỡng tốt.
“Đi, cô mang cháu vào trong thành phố mua đồ.”
“Cô, cháu yêu cô nhất” Chu Tư Vũ vui vẻ ôm Chu Lan Phương nhảy nhót hai cái, cô là thật sự bị cảm động.
Tuy rằng biết cô ruột thương cô, nhưng lại không nghĩ rằng, Chu Lan Phương thật sự sẽ nguyện ý mang cô đi vào trong thành phố.
Đạp xe đạp một đi một về, cũng phải hơn một giờ. Khi hai người đến trong thành, đều đã sắp giữa trưa, Chu Lan Phương đạp xe một đường, đã đói đến bụng kêu ục ục, nhưng cô luyến tiếc mua đồ ăn ở trên phố.
Cô trực tiếp mang theo Chu Tư Vũ tới chợ bán thức ăn bên cạnh phố quần áo.
Đây là lần thứ hai Chu Tư Vũ tới trong thành phố đi dạo, lần trước là mùa đông, lại sắp ăn tết, người tương đối nhiều, hơn nữa thời tiết lạnh, đi dạo không bao lâu đã trở về.
Lần này mới phát hiện, thời trang mùa xuân so với mùa đông đẹp hơn nhiều, các loại màu sắc kiểu dáng đều có.
So sánh như vậy, quần áo trên người Thẩm Miên liền có vẻ quá mức bình đạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận