Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 330: Đứa con hoang sao sẽ tại đây?

Chương 330: Đứa con hoang sao sẽ tại đây?Chương 330: Đứa con hoang sao sẽ tại đây?
Chu Lan Phương nghe mà trong lòng mỹ tư tư, hai người thực nhanh đã đi đến bên ngoài chợ bán thức ăn, bụng lại kêu ục ục lên.
Cửa chợ bán thức ăn có một tiệm bánh bao, mùi thơm ngào ngạt từ bên trong bay ra tới, Chu Tư Vũ không nhịn được nuốt nước miếng một chút.
“Cô, cô có đói bụng không?”
Từ buổi sáng đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, vẫn luôn di chuyển không có ngừng lại, sao có thể không đói bụng?
Nhưng ra ngoài một ngày, tiêu không ít tiền, Chu Lan Phương xót của!
“Tư Vũ, chúng ta trở về lại ăn, bánh bao đắt, tiền mua mấy cái bánh bao, cũng đủ ở nhà chưng một nồi”
“Vâng.”
Chu Tư Vũ thực thèm, nhưng thấy Chu Lan Phương nói như vậy, cô vẫn nhịn xuống.
Hôm nay xác thật đã tiêu không ít tiền, cô hiểu được chuyển biến tốt liền thu.
“Lên xe, chúng ta chạy nhanh về đi!” Chu Lan Phương lo lắng nếu còn tiếp tục, chính mình sẽ không nhịn được thèm.
Tuy rằng Thẩm Kiến Hoa ngày thường mặc kệ chuyện tiên nong, nhưng trong nhà lập tức chỉ nhiều tiền như vậy, nếu bị hắn biết đều là mua quần áo cho Chu Tư Vũ, khẳng định sẽ có ý kiến.
Thẩm Kiến Hoa chú ý chính là có áo mặc là được, không thích đứa trẻ đua đòi.
Chu Tư Vũ cũng biết điểm này, cho nên mới không dám quấn lấy Chu Lan Phương đòi mua tiếp, cô không muốn chặn đứt con đường đi sau này.
Đang định ngồi xe đạp, đột nhiên thoáng nhìn ven đường phía trước, có một bóng hình quen thuộc, đồng tử Chu Tư Vũ đột nhiên phóng to, lớn tiếng kêu một câu, “Cô.”
“Sao thế?”
Chu Lan Phương hoảng sợ, quan tâm nhìn chằm chằm đánh giá trên dưới Chu Tư Vũ.
Chu Tư Vũ chỉ vào người đối diện, đôi mắt trừng tròn xoe, “cô, cô xem đó có phải chị hay không?”
Tuy rằng là hỏi Chu Lan Phương, nhưng trong giọng nói, lại tràn đầy chắc chắn, hôm nay cô tận mắt nhìn thấy Thẩm Miên mặc bộ quần áo mới này đi làm.
Dù có hóa thành tro, cô cũng nhận ra được.
“Đứa con hoang kia sao có khả năng.....” Chu Lan Phương nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt nhảy ra tia lửa, “đứa con hoang kia sao lại ở đây?”
Tiếng nói vừa dứt, cô đẩy xe đạp nổi giận đùng đùng đi về phía đối diện.
Chu Tư Vũ cũng chạy chậm đuổi kịp, trong lòng vừa khiếp sợ, vừa ghen ghét.
Thẩm Miên vừa mới đặt hai cái sọt tre không lên xe bò, liền nghe được tiếng gầm lên giận dữ.
“Con oắt chết đầm kia, sao ngươi chạy đến nơi này?”
Cô xoay người, chỉ thấy hai cô cháu Chu Lan Phương hung tợn trừng cô.
Hai người này đi mua quần áo, như thế nào lại tới trong thành phố mua?
Đã sớm đoán được, bán hàng ở đây sớm hay muộn sẽ đụng phải người quen, chỉ không nghĩ tới lại là các cô, còn may lúc này đã bán xong đồ ăn, chỉ còn lại có hai cái sọt tre, Lục Tư Viễn cũng đang đi WC.
“Hôm nay sọt tre tương đối nhiều, bọn họ bảo con lại đây hỗ trợ xem quầy hàng.”
“Chủ quán đâu?”
Chu Tư Vũ ghen ghét đôi mắt đều đỏ lên, vẫn luôn cho rằng, Thẩm Miên mỗi ngày đều đan sọt tre, làm công việc vừa dơ vừa mệt, không nghĩ tới Thẩm Miên thế nhưng có thể chạy tới trong thành phố.
Cô lớn như vậy, cũng mới đến đây có hai lần, thấy Thẩm Miên vừa rồi thu thập quen tay như vậy, khẳng định đã tới rất nhiều lần. “Đang đi WC.” Thẩm Miên nhàn nhạt trả lời.
“Chị có phải mỗi cuối tuần đều tới trong thành phố hay không?” Chu Tư Vũ trừng mắt hỏi cô.
“Buổi sáng tới hỗ trợ, buổi chiều đan sọt tre” Thẩm Miên chậm ri ri trả lời, đôi mắt lại lặng lẽ liếc về phương hướng WC.
Không thể để các cô chạm mặt Lục Tư Viễn.
Nếu bị phát hiện, cô là làm việc ở trong nhà Lục Tư Viễn, không biết sẽ nháo ra những chuyện gì.
Chu Tư Vũ ghen ghét phát cuồng.
Dượng quả nhiên vẫn thương Thẩm Miên hơn, công việc tốt như vậy, lại để cho Thẩm Miên làm, không cho cô làm, còn nói cái gì mà đan sọt tre mệt, nhìn sắc mặt hiện tại của Thẩm Miên càng ngày càng mượt mà, nơi nào mệt mỏi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận