Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 345: Đừng nhúc nhích

Chương 345: Đừng nhúc nhíchChương 345: Đừng nhúc nhích
Thẩm Miên nằm mơ cũng không nghĩ tới, kỳ sinh lý đột nhiên đến thăm, còn là ở dưới cảnh tượng như vậy.
Cô nhớ rõ ràng, kiếp trước 17 tuổi cô mới có kỳ sinh lý.
Là do đời này sinh hoạt tốt hơn sao? 'Bà dì' thế nhưng tới sớm hơn, còn là ở trước mặt Hạ Nam.
Mau chốt nhất chính là, kiếp trước khi 'bà dì' tới cô đều đau chết đi sống lại, lúc này lại điệu thấp như lãnh đạo đi thị sát.
Thẩm Miên giờ phút này đã không còn mặt mũi nào lại đối diện với Hạ Nam.
Cô cúi đầu, không dám nhìn thần sắc hắn, mặt cũng càng ngày càng nóng, tuy rằng không có gương, cô cũng biết mặt chính mình giờ phút này nhất định đỏ giống như con tôm nấu chín.
Hạ Nam đại khái ngẩn ra vài giây, đột nhiên nhấc chân đi tới chỗ cô, Thẩm Miên cả người run lên, theo bản năng lui về phía sau một bước, hắn hơi hơi nhíu mày, nói một câu, “Đừng nhúc nhích.”
Thẩm Miên lập tức không dám động.
cô cả người cứng đờ đứng ở kia, chân giống như không phải của chính mình.
“Hạ, anh Hạ......”
“n?” Giờ phút này, Hạ Nam tựa hồ đã điều chỉnh tốt cảm xúc, thần sắc đã biến thành tương đối bình tĩnh, hắn đứng yên ở trước mặt cô, cởi áo khoác, buộc quanh bên hông cô, lúc sau đi ra ngoài, qua một lát liền cầm một cái khăn lông thấm nước tiến vào.
Thần sắc hắn đạm nhiên lau ấn ký cô lưu lại trên sô pha, thấy sắc mặt cô vẫn đỏ như cũ, thậm chí giống như bị ấn nút tạm dừng, nửa ngày không động một chút, hắn nhấp môi nói.
“Không cần ngượng ngùng, đây là tình huống sinh lý bình thường.”
Thẩm Miên cứng đờ gật gật đầu.
Đúng, cô như thế nào lại quên mất?
Cô mới mười sáu tuổi, ở trong mắt Hạ Nam vẫn là một đứa trẻ.
Đúng đúng đúng, cô là đứa trẻ, cô là đứa trẻ, không có gì xấu hổ.
Thẩm Miên không ngừng ở trong lòng thôi miên chính mình, tựa hồ có hơi chút hiệu quả, chậm rãi, cô cảm thấy, giống như thật không xấu hổ như vậy.
“Anh đi ra ngoài một chuyến, em ngồi trên sô pha chờ anh”
Không chờ Thẩm Miên đáp ứng, hắn tựa hồ suy xét đến vấn đề gì, mày nhăn lại, hỏi, “Em có thể đi đường hay không?” “Có thể.”
Thẩm Miên ngơ ngác gật đầu.
“Anh mang em đi ra ngoài mua đồ.”
“Vâng”
Thẩm Miên cúi đầu, lên tiếng.
Tuy rằng hắn không nói rõ là mua cái gì, nhưng Thẩm Miên lại biết.
Sự tình tới một bước này, chỉ có thể đi mua cùng hắn.
Cô đi theo phía sau hắn, rõ ràng trong lòng rất muốn bước đi, nhưng chân lại cứng đờ như là bị trói thêm hai tảng đá lớn, cô vừa mới hoạt động hai bước, hắn tựa hồ cũng đã phát hiện cô không đi được, đột nhiên xoay người, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp ôm cô lên như tư thế công chúa.
Lớn như vậy, Thẩm Miên lần đầu tiên được người ôm như vậy, cánh tay chạm vào vòm ngực rắn chắc của hắn, giương mắt là hàm dưới căng chặt của hắn.
Quan bách thẹn thùng đến mức tận cùng, lại ngược lại bình tĩnh xuống.
Cô hiện tại vẫn là một cô gái mười sáu tuổi, anh Hạ khẳng định cũng coi cô như một đứa trẻ, người ta còn thoải mái hào phóng, cô cũng nên thoải mái hào phóng.
Như theo như lời hắn nói, đây là tình huống sinh lý bình thường. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. Thẩm Miên lặng lẽ hít sâu, nhiệt độ trên mặt, cũng chậm rãi giảm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận