Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 350: Dò hỏi

Chương 350: Dò hỏiChương 350: Dò hỏi
Có TV, mấy người đều thực mới lạ, trở về cũng so với ngày thường muộn hơn một ít, không sai biệt lắm 6 giờ mới đi.
Trên đường trở về, Tiểu Thúy cũng có chút tò mò đồ trong túi đen của Thẩm Miên.
“Miên, trong túi này của cậu là cái gì vậy?”
Cách túi đen, cô chỉ có thể nhìn thấy bên trong giống như viên gạch, từng khối từng khối, lại giống như không phải rất nặng, cô còn chú ý tới, Thẩm Miên mỗi lần đi WC, đều lấy đồ từ trong túi đen ra.
“Bạn đừng hỏi, cũng đừng nhìn, thứ này là cục cưng bảo bối, bạn ấy sẽ không nói cho bạn biết nó là cái gì” Lục Tư Viễn âm dương quái khí nói xen vào, rõ ràng còn nhớ chuyện trong thành phố.
Thẩm Miên trợn trắng mắt, “Đã đến thôn chúng ta, ngươi chạy nhanh trở về đi!”
Lục Tư Viễn 'xí một tiếng, xoay người rời đi, một chút đều không mang theo lưu luyến.
Hai người thường xuyên đấu võ mồm, Tiểu Thúy đã sớm thành thói quen, nhưng nghĩ đến lời Lục Tư Viễn, cô vẫn nói, “Miên, tớ chỉ thuận miệng hỏi một chút, không có tiện nói cũng không sao.”
Cô chỉ thuần túy tò mò hỏi một chút, cũng không phải một hai phải biết.
“Không phải cái gì bí mật.” Thẩm Miên cười một chút, mở túi ra cho cô xem, “Nhạ, chính là cái này.”
Đều là con gái, kỳ sinh lý của Tiểu Thuý so với cô còn tới sớm hơn, Thẩm Miên cũng không lảng tránh cô.
“Dùng làm gì vậy?”
Tiểu Thúy cầm một cái ở trong tay nhìn một hồi, cũng không nghiên cứu ra được đây là thứ gì.
“Nó là băng vệ sinh, dùng trong kỳ sinh lý” Đều là con gái, nơi này cũng không có người ngoài, Thẩm Miên thoải mái hào phóng nói ra, “Loại này tương đối đắt, ở nông thôn chúng ta còn chưa có bán, đều là người thành phố dùng”
Tiểu Thúy đỏ mặt lên, “Tớ chỉ dùng vải bông”
Mẹ cô cùng chị cô cũng là dùng vải bông, dùng xong giặt phơi, lại dùng lại, cũng có người dùng giấy vệ sinh, nhưng tương đối lãng phí.
Cô còn tưởng rằng, người trong thành phố, cũng đều là dùng giấy vệ sinh, không nghĩ tới, người ta là dùng cái này, vừa thấy liền biết là không rẻ.
“Ngươi mua nhiều như vậy, dùng được trong bao lâu?”
“Cũng không dùng được bao lâu, một tháng liền phải dùng hơn một bao, hai,ba tháng liên dùng xong”
“Hai ba tháng liền hết sao?” Tiểu Thúy vẻ mặt khiếp sợ, “Cái này không thể tái sử dụng sao?”
Thẩm Miên bị cô chọc cười, “Cái này là đồ dùng một lần.”
Nếu cái này không phải anh Hạ mua, cô cũng sẽ đưa một bao cho Tiểu Thúy.
“Vậy thực lãng phí!”
Tiểu Thúy cảm thán.
Thấy biểu tình của cô như bà thím già, Thẩm Miên không nhịn được cười, nói sang chuyện khác: “Tiểu Thúy, qua một đoạn thời gian nữa, bạn có muốn đi vào trong thành phố làm hay không?”
Mở cửa hàng trong thành phố, Lục Tư Viễn liền không có quá nhiều tinh lực chiếu cố việc trong nhà, sọt tre do ông ngoại Lục đan, nhân tiện bán ở trong tiệm là được, không cần mời người.
Vừa lúc mở cửa hàng trong thành phố, cô cần một người trông cửa hàng biết chữ, biết tính sổ, lại tin được, Tiểu Thúy rất thích hợp.
“Đi vào trong thành phố?” Ánh mắt Tiểu Thuý sáng lên, theo sau lại ảm đạm xuống, “Ta không có tay nghề, vào trong thành phố không biết có thể làm việc gì.”
Thời buổi này, không dễ tìm việc, người có thể vào trong thành phố làm việc, đều là dựa vào quan hệ, nhà cô ở trong thành phố không có thân thích øì, cô cũng không có tay nghề, đi cũng không biết có thể làm được gì.
“Chỉ thu tiền, cộng tiền, rất đơn giản, nếu bạn đồng ý, tớ sẽ nghĩ cách giúp bạn an bài, việc khác bạn không cần lo lắng, sáu tháng cuối năm tớ cũng phải đi vào trong thành phổ học, đến lúc đó còn có thể làm bạn cùng bạn, bạn cũng sẽ không quá cô đơn”
Bạn cần đăng nhập để bình luận