Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 359: Là phí không ít tâm tu

Chương 359: Là phí không ít tâm tuChương 359: Là phí không ít tâm tu
“Anh Hạ.”
Nhìn thấy hắn, Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn đều thực vui vẻ, hai người biết, anh Hạ đột nhiên tới tìm bọn họ, nhất định là có tin tức về cửa hàng.
Nghĩ đến sự tình lần trước, Thẩm Miên có chút quan bách, nhưng thấy Hạ Nam tựa hồ đã quên, sau đó mới dần dần thả lỏng.
Như hai người suy nghĩ, Hạ Nam cũng không nói nhiều lời khách sáo, hỏi hai người đã bán xong chưa, xong rồi liền cùng hắn đi xem cửa hàng.
Thẩm Miên và Lục Tư Viễn lập tức khua xe bò, cùng hắn đi, cửa hàng cách đó không xa, cách chợ bán thức ăn khoảng 30 mét, ở bên đường, là vị trí cực tốt.
Diện tích hơn 50 mét vuông, thực thích hợp để mở một siêu thị nhỏ, Thẩm Miên rất thích.
Vị trí này, Thẩm Miên trước đó đã chú ý qua, nhưng theo cô biết, chủ nhân của căn nhà này đang ở nước ngoài, cũng không tính toán cho thuê, không nghĩ tới Hạ Nam có thể thuyết phục được.
Hơn nữa, chìa khóa đều đã bắt được, hiệu suất này, cô cũng không biết nên nói như thế nào.
Thấy đôi mắt cô tỏa sáng, trong mắt Hạ Nam lược qua một tia cười, “Tiền thuê nhà một năm 300, ký hợp đồng ba năm, phí thuê thanh toán một lần, anh đã giúp các em thanh toán trước” Vị trí tốt như vậy, Thẩm Miên còn tưởng rằng, phí thuê một tháng ít nhất phải 50 khối, không nghĩ tới bình quân xuống dưới, mỗi tháng mới chỉ hơn hai mươi khối tiền.
Quan trọng nhất chính là, anh Hạ còn hỗ trợ ký hợp đồng ba năm, vừa lúc có thể thuê đến khi cô học xong cao trung.
Đôi mắt cô cong thành hình trăng non, sáng lấp lánh, Lục Tư Viễn cũng thực kích động, hắn nói: “anh Hạ, thật cám ơn anh, ngày mai chúng em sẽ đem tiền trả lại cho anh”
“n”
Biết hai người tiết kiệm được một ít tiền, gánh vác nổi tiền thuê nhà này, Hạ Nam mới giúp bọn hắn thuê, cho nên nghe bọn họ nói ngày mai hoàn lại tiền, hắn cũng không từ chối.
“Anh Hạ, để thuê được cửa hàng này, anh đã phí không ít tâm tư đi?” Khó trách anh Hạ nửa tháng không có tin tức, hẳn là bận rộn vì cửa hàng này đi!
Hạ Nam ban đầu định nói là bình thường, nhưng lời tới bên miệng, lại biến thành, “Cũng phí không ít tâm tư.”
Vừa nghe vậy, Lục Tư Viễn có chút chột dạ, anh Hạ vì sự tình của bọn họ mà bận rộn, hắn lại hoài nghi anh Hạ quên mất việc này.
Vì tỏ vẻ cảm tạ cùng xin lỗi, hắn muốn mời Hạ Nam cùng đi ăn cơm trưa, Hạ Nam cũng không cự tuyệt, ba người trực tiếp đi đến một tiệm cơm nhỏ ở phụ cận.
Làm người mời cơm, Lục Tư Viễn rất đại khí gọi bốn món thức ăn, một canh.
Hạ Nam ăn cơm không kén chọn, đồ ăn đều là Lục Tư Viễn cùng Thẩm Miên thương lượng gọi ra, trong lúc chờ đồ ăn, Hạ Nam dò hỏi tính toán của hai người, Lục Tư Viễn dù sao cũng là đứa trẻ mười sáu tuổi, hắn không có quang hoàn trọng sinh, cho nên trong lúc nhất thời, cũng không biết nên nói từ đâu.
So sánh với hắn, Thẩm Miên lại có rất nhiều ý tưởng.
Cô cũng không cất giấu, trực tiếp nói hết ý tưởng ra, “Chúng em tính toán tìm một người đưa hàng hóa, và hai người phụ trách trông cửa hàng, rau dưa định giá bán ra......”
Nói trắng ra là, chính là một loại siêu thị rau dưa nhỏ.
Vốn dĩ, cô chỉ tính toán mời một người trông cửa hàng, nhưng sau khi ngẫm lại, nếu chỉ mời một người, khả năng không lo liệu hết quá nhiều việc, cho nên mới mời thêm một người hỗ trợ sửa sang lại thực phẩm.
Tới ngày thứ bảy, cô có thể tới hỗ trợ, như vậy công nhân còn có thể nghỉ hai ngày.
Nghe Thẩm Miên nói xong, trong mắt Hạ Nam hiện ra một tia kinh ngạc, trâm mặc đại khái năm giây, nhìn cô nhàn nhạt hỏi, “đều là chính em nghĩ ra sao?”
Trong lòng Thẩm Miên lộp bộp một tiếng, cô quên mất, dựa theo tuổi tác hiện tại của cô, không nên có kiến thức như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận