Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 376: Không có lùi bước đường sống.

Chương 376: Không có lùi bước đường sống.Chương 376: Không có lùi bước đường sống.
“Cháu cùng bác vào nhà, bác trước dạy bổ túc cho cháu trong chốc lát” Tiếng nói của Tống Chính Quốc hơi khàn khàn, cũng không biết là do uống rượu, hay là bởi vì cái gì khác.
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Chu Tư Vũ, nghiêm trang nói, “Đây là đề thí nghiệm, bộ phận quan trọng, bác còn chưa có liệt ra, ngày mai còn phải bận việc một ngày, buổi tối mới có thể lấy ra được, cho nên, ngày mai các cháu còn phải lại đây một chuyến.”
Tay Chu Tư Vũ rũ tại bên người, hơi hơi nắm chặt, lão già chết tiệt, căn bản chính là cố ý, cố ý không đưa đề mục cho cô xem, chính là sợ cô bỏ đi, sợ các cô ngày mai không tới.
Ánh mắt Tống Chính Quốc càng ngày càng đáng khinh, có chút kìm nén không được nói với hai người.
“Tư Vũ, cháu làm bài thi trước đi, Hân Lan, cháu cùng bác vào đây.”
Triệu Hân Lan bị ánh mắt đáng khinh của hắn nhìn cho một trận ghê tởm, áp xuống cảm xúc dưới đáy lòng, cô run run rẩy rẩy đứng lên, cùng Tống Chính Quốc vào phòng.
Chu Tư Vũ nhìn hai người đi vào, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác chán ghét mãnh liệt, cô muốn cầm bài thi quay đầu rời đi, nhưng lại nhớ thương chiếc bánh nướng to mà Tống Chính Quốc vẽ cho cô.
Thi được cao trung, cô liền có cơ hội tiếp xúc với Cố Kiến Bân, chỉ cần có thể câu được Cố Kiến Bân, dù cho không thi đậu đại học, về sau cũng có thể ở trong thành phố sống được những ngày lành.
Hiện tại hy sinh một chút, tính là cái gì?
Dù sao cũng sẽ không thiếu một khối thịt? Một hai giờ, rất nhanh liền sẽ qua.
Chu Tư Vũ cắn răng một cái, lấy bút trong cặp sách ra, ghé vào trên bàn cơm làm đề mục, cô sẽ không ở một bên, chờ Tống Chính Quốc giảng giải.
Vừa mới làm đề mục trong chốc lát, trong buồng liền truyền ra âm thanh hơi mang thống khổ của Triệu Hân Lan, Chu Tư Vũ một trận ghê tởm, lại có chút tò mò, cô che lỗ tai lại, không muốn nghe âm thanh kỳ quái, nhưng lại không nhịn được lòng hiếu kỳ.
Qua đại khái vài phút, Triệu Hân Lan liền không có âm thanh, theo sát mà đến, là tiếng kêu kẽo kẹt keo kẹt của giường gỗ, cô nhịn rồi lại nhịn, chung quy là không nhịn được lòng hiếu kỳ, rón ra rón rén tiến đến trước cửa, lặng lẽ xốc mành ra một cái khe hở.
Mặt cô đỏ lên, vội vàng ngồi trở lại tiếp tục làm bài, chỉ là lần này lại rốt cuộc không nhập thần được, cả đầu óc đều là một màn vừa nhìn thấy kia.
Qua hơn mười phút, Triệu Hân Lan từ trong phòng đi ra, khóe mắt còn treo nước mắt.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Triệu Hân Lan liền ngồi ở bên cạnh bàn ăn, ai cũng không nói chuyện.
Không bao lâu sau, Tống Chính Quốc cũng vẻ mặt nghẹn đủ di ra, trong tay lại cầm một cái đề mục viết tay ra tới.
“Tư Vũ, cháu cùng bác tiến vào một chút, để Hân Lan làm đề mục trong chốc lát”
Chu Tư Vũ không quá tình nguyện, thậm chí muốn chạy, tưởng tượng đến sự tình lên cao trung, cô cắn răng một cái, đi theo Tống Chính Quốc vào trong buồng.
Đáy lòng cô bắt đầu phiếm ra ghê tởm, đặc biệt là khi đôi môi mang theo mùi rượu, lại lộ ra hôi thối của Tống Chính Quốc dán vào mặt cô, cô ghê tởm tưởng phun, thiếu chút nữa đẩy hắn ra chạy lấy người.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nhịn xuống.
Sự tình đã tới một bước này, đã không có đường lui.
Cô muốn đi khỏi nông thôn, đi lên thành phố lớn, mới không cần sống cùng người như dượng cô, Ở trong trong căn phòng rách nát cả đời. Qua đại khái hơn nửa giờ, hết thảy quy về bình tĩnh, Chu Tư Vũ gấp không chờ nổi ra khỏi phòng, Triệu Hân Lan đã làm xong đề mục, nhìn thấy bọn họ ra tới, cô nhỏ giọng nói.
“Bác Tống, có một ít đề mục cháu không biết, liền không viết”
Bạn cần đăng nhập để bình luận