Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 391: Bị quan

Chương 391: Bị quanChương 391: Bị quan
Khó trách ngày hôm qua dượng nói muốn đi ra ngoài làm việc, nhưng lại không đi, chính là vì kế hoạch này đi?
Dù biết là vai ác, nhưng vai ác này, Chu Tư Vũ lại rất nguyện ý đóng.
“Dượng, cháu biết dượng làm như vậy, đều là vì cháu và chị, hiện tại chị còn nhỏ, không hiểu rõ dụng tâm lương khổ của dượng, nếu biết chuyện này, sẽ hận dượng, nếu phải làm vậy cứ để cho cháu làm đi! Để cho chị hận một mình cháu là được rồi”
“Tư Vũ, làm khó cho cháu”
Thẩm Kiến Hoa vỗ vỗ đầu tóc Chu Tư Vũ.
Kỳ thật, chuyện này, để Chu Tư Vũ làm, so với Chu Lan Phương còn thích hợp hơn, ít nhất như vậy, con gái về sau sẽ không trách vợ, quan hệ giữa hai người, sẽ không cần đi đến nông nỗi quyết liệt.
“Dượng, cháu đi đây.”
Chu Tư Vũ sợ nếu còn chậm trễ, Thẩm Miên sẽ trực tiếp đi học.
Thẩm Kiến Hoa xua xua tay, ý bảo cô đi thôi!
Ở trong nháy mắt khi Chu Tư Vũ đi ra ngoài, Thẩm Kiến Hoa có loại xúc động muốn ngăn cô lại, nhưng chung quy vẫn nhịn xuống.
Miên không thể đi học, bằng không khi hắn và vợ già rồi, liên thật sự tuổi già không nơi nương tựa, nuôi cô nhiều năm như vậy, cứ để cho hắn ích kỷ lần này đi.
Đóng cửa phòng lại, Thẩm Kiến Hoa cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Chu Tư Vũ trở lại phòng, lại không thấy được Thẩm Miên, cô cho rằng Thẩm Miên đã học đi, trong lòng hoảng hốt, cầm cặp sách liền chạy ra bên ngoài, kết quả vừa lúc đâm trúng Thẩm Miên đang đi vào cửa.
“Làm gì mà gấp như thế?” Thẩm Miên nhíu mày, cằm cô bị Chu Tư Vũ đâm rất đau, đều có chút tê đại.
Nhìn thấy Thẩm Miên còn chưa đi, Chu Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, “chị, dượng đã di làm việc, cô còn chưa có dậy, chị mau đi lấy cặp sách đi, em chở chị đi thi, đợi chút ở trên phố tùy tiện mua hai cái bánh bao ăn sáng thì tốt rồi, trên người em vẫn còn một mao tiền”
Thẩm Miên không nói chuyện, mắt lộ ra nghỉ hoặc nhìn chằm chằm Chu Tư Vũ trong chốc lát, theo sau chuyển ánh mắt về phía phòng Thẩm Kiến Hoa.
Không ở nhà sao?
Nếu hắn không ở nhà, Chu Tư Vũ cũng sẽ không dùng ngữ khí cùng thái độ này nói chuyện với cô.
Một cỗ dự cảm bất hảo nảy lên trong lòng, Thẩm Miên xoay người chậm rãi đi vào trong phòng, tính toán lấy cặp sách, ánh mắt lại đúng lúc dừng ở trên khoá cửa.
Trước đó cô vẫn luôn không có chú ý đến, khoá cửa này chỉ có một chiều, chính là bên ngoài có thể khóa được nhưng ở bên trong lại không có biện pháp khóa được.
Ở nông thôn đều là kiểu cửa này, cũng không có øì kỳ quái, nhưng khi Thẩm Kiến Hoa sửa cửa có nói, là vì an toàn của các cô mới lắp thêm khóa cửa, dựa theo cách nói này, bên trong không phải cũng nên có một cái sao?
Lại liên tưởng đến đủ loại sự tình phía trước, Thẩm Miên cả người chấn động.
“Chị, thực xin lỗi”
Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của Chu Tư Vũ, theo sau, một đôi tay ở sau lưng cô dùng sức đẩy, Thẩm Miên không hề phòng bị, trực tiếp bị đẩy ngã trên mặt đất, nháy mắt tiếp theo, cửa phòng bị Chu Tư Vũ dùng sức đóng lại, sau đó vang lên tiếng khóa cửa.
Thẩm Miên không kịp nghĩ quá nhiều, bò dậy liền nhằm về phía cửa sổ, đã có thể ở lúc cô vừa mới đụng tới bên cửa sổ kia, cửa sổ liền bị người từ bên ngoài đóng lại, trong phòng nháy mắt biến thành một mảnh đen nhánh, cô đẩy vài cái, cửa sổ vừa mới sửa xong, không chút nào sứt mẻ.
Cô ngàn phòng vạn phòng, chung quy là không phòng được hết.
Kiếp trước, cô vẫn luôn cho rằng, người không muốn cho cô đi học chính là Chu Lan Phương, sau khi trọng sinh, cô tuy rằng cũng hiểu rõ, người Thẩm Kiến Hoa thương cũng là Chu Tư Vũ, nhưng cô lại thiên chân cho rằng, Thẩm Kiến Hoa đối với cô, nhiều ít vẫn là có một chút tình cảm cha con.
Cho nên, cô vẫn luôn đề phòng Chu Lan Phương, dù đã nổi lên lòng nghi ngờ với Thẩm Kiến Hoa, cô cũng không muốn tin tưởng, Thẩm Kiến Hoa thật sự nhãn tâm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận