Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 394: Khuyên lại

Chương 394: Khuyên lạiChương 394: Khuyên lại
Chu Tư Vũ nhìn ra ý tưởng của hắn, tức khắc nóng nảy, giơ tay một cái đã bắt được hắn, “Dượng, sự tình tới hiện tại, nhất định không thể thả chị ra, dượng chỉ cần một mực chắc chắn việc này không có quan hệ với dượng, chị nhiều nhất là hận một mình cháu, nếu thả chị ra, chị biết là dượng nhốt chị lại, thật sự sẽ không hận dượng sao?”
“Vừa rồi lời chị cháu nói, cháu cũng nghe được đi, nếu không thả con bé ra, về sau con bé sẽ không nhận người ba là ta nữa, không trở về gia đình này nữa” Hắn quá hồ đồ, nghĩ quá vụng về, làm chính mình lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy.
Còn may, hiện tại quay đầu, còn không tính là quá muộn.
“Dượng, chị là cố ý nói như vậy, chị nói không trở lại, vậy chị có thể đi đâu chứ? Nhiều nhất là ra ngoài đi dạo một vòng, đến khi trời tối, vẫn sẽ phải về nhà” Trong lòng Chu Tư Vũ tức đến cắn răng, dượng cô quá dễ dao động, nhưng trên mặt, lại một bộ dáng suy nghĩ vì hắn, “Dượng ngẫm lại xem, nếu chị ra tới, chứng thực là bị dượng nhốt lại, chị thật sự có thể tiêu tan sao?”
Thẩm Kiến Hoa thân mình cứng đờ.
Đúng vậy! Thả Miên ra tới, cô thật có thể như lời cô nói tiêu tan sao?
“Dượng, chị hiện tại chỉ lừa dượng, cho nên mới cố ý nói lời này, dượng cũng không thể mắc mưu!” Vành mắt Chu Tư Vũ đỏ lên, hít hít mũi, “Kỳ thật, để chị đi học, cháu cũng không ý kiến, chị mới là con gái của dượng, xuất đi học đích xác nên thuộc về chị, chị nói rất đúng, là cháu đoạt đi nhân sinh của chị, nhưng sự tình tới hiện tại, nếu thả chị ra, tình cảm hai cha con liên sẽ thật sự bị chặt đứt, chị sẽ luôn ghi hận ở trong lòng, đến khi cô và dượng già rồi, cũng sẽ không đối tốt với hai người.”
Thẩm Kiến Hoa hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đúng vậy!
Hắn thiếu chút nữa đã tin lời Miên nói đi mở cửa.
Tư Vũ nói rất đúng, vợ đánh chửi con gái một chút, con gái liền vẫn luôn ghi hận, cả ngày sưng xỉa mặt mày, cũng không cười với vợ, nếu chứng thực hết thảy là hắn thiết kế, sao sẽ tha thứ cho hắn?
Hắn thiếu chút nữa đã bị lừa.
“Còn may cháu đã đánh thức dượng” Thẩm Kiến Hoa nghĩ lại mà sợ, lo lắng lại bị con gái nói cho dao động, hắn nói: “Đi, ta trước đưa cháu đi thi”
Con gái đều đã bị khóa vào, vạn không thể chậm trễ cháu gái đi thi.
Trong lòng Chu Tư Vũ vui vẻ, cõng cặp sách liền đi theo sau Thẩm Kiến Hoa, ngoài miệng còn không quên nói, “Dượng, hết thảy những điều dượng và cô làm đều là vì cháu. Cháu tuy rằng mang họ Chu, nhưng cháu vẫn luôn coi chính mình như con gái ruột của dượng, công đẻ không nặng bằng công nuôi, chỉ cần về sau cháu có một ngụm đồ ăn, liền sẽ không để dượng và cô bị đói, cháu thi đậu đại học, sẽ đón cả hai người vào trong thành phố ở.”
Thẩm Kiến Hoa cùng Chu Lan Phương khác nhau, hắn trước nay không nghĩ tới đi vào trong thành phố sinh hoạt, lá rụng về cội, hắn sinh ra ở nông thôn, già rồi đương nhiên cũng muốn ở chỗ này dưỡng lão, bằng không, cũng sẽ không ngăn cản con gái vào thành phố.
Nhưng, mặc kệ nói như thế nào, những lời này của Chu Tư Vũ, hắn nghe được cũng cảm thấy thực thoải mái.
Đặc biệt là câu này, công đẻ không nặng bằng công nuôi.
“Tư Vũ, dượng và cô cháu đều là người nhà quê, vào thành phố sống không quen, về sau cháu chỉ cần thường xuyên trở về thăm, chúng ta cũng liền thấy đủ rồi”
Chu Tư Vũ lên ghế sau xe, “Dượng, cháu khẳng định sẽ thường xuyên thăm hai người, nếu thời gian dài không thấy hai người, cháu sẽ rất nhớ.”
Thẩm Kiến Hoa bị mấy câu nói của Chu Tư Vũ dỗ cho vui vẻ, trên mặt cũng chất đầy tươi cười, đang muốn đạp xe đi, liền nghe phía sau truyền đến âm thanh của Lý Xuân Hoa.
“Kiến Hoa, chú đang chuẩn bị đưa đứa trẻ đi thi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận