Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 414: Hỏng rồi một nồi nước

Chương 414: Hỏng rồi một nồi nướcChương 414: Hỏng rồi một nồi nước
“Trong lúc thi, không phải học sinh của trường, không cho phép tiến vào.”
Hắn đã đứng đây xem một hồi, thấy rõ hành vi của hai vợ chồng da mặt dày này, dù sao cũng là chuyện của nhà người khác, hắn cũng không tiện quản, nhưng hiện tại cô muốn vào trường học, thì không thể cho.
Vạn nhất đi vào bên trong nháo lên, học sinh khác sao thi được?
Không thể để một con chuột hôi thối bên ngoài, làm hỏng cả một nồi nước.
“Con gái của tôi ở bên trong, tôi vì sao không thể đi vào? Loại chó trông cửa như anh, tránh ra cho tôi” Chu Lan Phương nhảy nhảy, bắt đầu la lối khóc lóc mắng to, kia chính là hơn một ngàn đồng tiền! Nếu không còn, cô chẳng phải sẽ tức chết sao!
“Cô...cô, phụ huynh của học sinh, sao cô có thể nói chuyện như vậy?” Nam giáo viên bị Chu Lan Phương mắng cho lỗ tai đều tức đến đỏ bừng.
“Tôi cứ mắng anh đấy? Anh chính là một con chó trông cửa, nếu không phải chó trông cửa, anh ngăn cản tôi làm gì? Chó trông cửa, chó trông cửa.....” Chu Lan Phương càng nhìn nam giáo viên càng tức giận, mắng càng vui sướng.
Hạ Nam mặt vô biểu tình nhìn thoáng qua Chu Lan Phương, mày nhăn rất sâu, “Chú Thẩm, tiền đang ở chỗ của cháu, có chuyện øì, tìm cháu nói, không cần la lối khóc lóc ở trong trường học.”
Thẩm Kiến Hoa: “......”
Vừa rồi bị Thẩm Miên nói, sắc mặt hắn đã tức đến xanh tím, hơn nửa ngày chưa nói ra lời, lúc này lại nghe Hạ Nam nói như vậy, hắn thiếu chút nữa tức đến ngất äi.
Trước đó thấy Thẩm Miên đi tay không, hắn đã hoài nghi Thẩm Miên đưa tiền cho Hạ Nam, không nghĩ tới thật sự ở chỗ tên Hạ Nam này.
Tiền không đưa cho ba mẹ, lại đưa cho người ngoài, hắn đây là đã nuôi ra loại con gì?
Hiện tại tiền ở chỗ Hạ Nam, Thẩm Kiến Hoa sợ Hạ Nam, hơn nữa vì mặt mũi, hắn không thể mở miệng đòi tiền được, vì thế liền gọi Chu Lan Phương trở về.
“Lan phương, đừng làm ầm ï ở trường học nữa, tiền ở chỗ Hạ Nam, hắn giúp Miên giữ.”
Hắn nói một cách hào phóng, giống như không có ý gì khác, nhưng người hiểu chuyện, đều biết hẳn nói như vậy là có dụng ý gì.
Quả nhiên, Chu Lan Phương vừa nghe vậy, cũng mặc kệ nam giáo viên đang tức đến đỏ mặt tía tai kia, vội vàng chạy tới, nhưng cô không dám đối đãi với Hạ Nam như với nam giáo viên.
Chỉ là thái độ cũng không tốt lắm, “Hạ Nam, tôi cùng Kiến Hoa vẫn còn đang sống sờ sờ, chưa có chết đâu, tiền của nhà chúng tôi, không cần phải người khác giữ dùm, hơn nữa, nếu thật muốn giữ, cũng là giữ tại ngân hàng, anh giữ là có chuyện gì?”
Kia chính là một, hai ngàn đồng tiền, không phải một, hai khối, đừng nói người trước mặt chính là Hạ Nam, dù là con hổ cái, cô cũng dám nhào đến cắn xé.
Thẩm Kiến Hoa đứng ở một bên, cũng không lên tiếng, hắn e ngại mặt mũi không tiện mở miệng đòi tiền, nhưng Chu Lan Phương đòi, cũng giống nhau.
Toan tính trong lòng Thẩm Kiến Hoa, Hạ Nam đều xem ở trong mắt, hắn hơi nhíu mày, đối với loại hành vi này của Thẩm Kiến Hoa, rất là chướng mắt.
Làm ba, nhưng không giống ba, làm chồng, lại e ngại một chút cái gọi là mặt mũi, để vợ ra mặt đòi tiền.
“Chỉ cần là em ấy nguyện ý, giữ ở nơi nào cũng đều hợp lý.”
“Cái gì kêu là hợp lý hả? Đứa con.....” Chu Lan Phương vốn định kêu đứa con hoang, nhưng lời mới ra miệng, liền thấy sắc mặt Hạ Nam lạnh đi một ít, cô bị hoảng sợ, lập tức sửa miệng, “Miên còn nhỏ, căn bản không biết lòng người hiểm ác, nói dễ nghe một chút, anh là giúp nó giữ tiền, khó nghe một chút, anh không phải đang lừa tiền sao?”
Cô không dám dùng phương thức la lối khóc lóc đối với Hạ Nam, lần đầu tiên cùng người khác nói đạo lý. Sau khi kết hôn cùng Chu Lan Phương hai mươi năm, Thẩm Kiến Hoa lần đầu tiên phát hiện, vợ ngoại trừ la lối khóc lóc thế nhưng cũng biết nói phải trái với người khác, còn nói đạo lý rõ ràng, tài ăn nói so với hắn còn tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận