Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 429: Thất bại

Chương 429: Thất bạiChương 429: Thất bại
Lục Tư Viễn khinh thường hừ một tiếng, “Cháu thấy chú là ba của Thẩm Miên, mới nhường chú, chú đừng cho là cháu sợ chú.”
Những lời này đối với Thẩm Kiến Hoa tới nói, chính là vũ nhục lớn lao, hắn trừng mắt cảnh cáo Lục Tư Viễn, “Nếu không phải thấy mày còn nhỏ, tao đã sớm đánh mày”
“Cháu xin cảm ơn chú!” Lục Tư Viễn cười trào phúng, đẩy xe rời đi.
Thẩm Kiến Hoa muốn ngăn lại, nhưng tưởng tượng, vẫn không đi cản, vừa rồi hỏi nửa ngày, cũng không hỏi được cái gì, Thẩm Miên cũng không đi ra cùng hắn, có lôi kéo hỏi tiếp cũng chỉ làm kinh động đến giáo viên trong trường học, người không có lý vẫn là hắn.
“Dượng, trong trường học không còn ai, bên ngoài cũng không còn ai, chị chẳng nhẽ đào hầm chạy sao?” Đôi mắt Chu Tư Vũ gắt gao trừng bóng dáng Lục Tư Viễn, kia chính là hơn một ngàn đồng tiền!
Có tiền, cô ở trong thành phố đi học, có thể sống giống như người thành phố, không cần lo lắng bị người khinh thường, hiện tại khen ngược, ngay cả bóng dáng Thẩm Miên cũng không nhìn thấy.
Chỉ cần nghĩ đến Thẩm Miên về sau cầm tiền, ở trong thành phố sống ngày lành, cô liền ghen ghét muốn chết.
“Đừng vội” Thẩm Kiến Hoa rốt cuộc đã sống vài thập niên, đầu óc vẫn còn tính là thanh tỉnh, “Chúng ta đi đến chỗ cô cháu nhìn xem, có khi cô của cháu đã ngăn được người lại.”
“Vậy chúng ta chạy nhanh đi” Chu Tư Vũ nhấc chân liền chạy, vừa mới đi được hai bước, liền dừng lại, “Dượng, vạn nhất chúng ta đều đi, chị từ nơi này ra tới thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Kiến Hoa tưởng tượng cũng đúng, “Vậy cháu đi đi, dượng ở chỗ này chờ, nếu con bé ở bên kia, cháu lại đến nói cho ta biết.”
Nghe vậy, Chu Tư Vũ vội vàng chạy tới cửa sau trường học, vừa đến bên cạnh Chu Lan Phương, không đợi cô ra tiếng, Chu Lan Phương đã sốt ruột hỏi, “Tư Vũ, có phải dượng cháu ở bên kia đã ngăn được người không?”
Cô ở đây canh đã nửa ngày, đừng nói người, ngay cả quỷ ảnh đều không có.
Mấy cái cây ở đây tương đối nhỏ, căn bản không che được mặt trời, cô nóng đến người đầy mồ hôi, đều sắp bị cảm nắng.
Tìm được đứa con hoang, nhất định phải đánh một trận cho hết giận.
Vừa nghe cô nói vậy, sắc mặt Chu Tư Vũ rất khó xem, con oắt này là thật sự chui xuống đất sao? Một người sống to như vậy, sao có thể biến mất được?
“Œô, cô xác định không ai ra tới sao? Cô không tránh đi đâu chứ?”
“Hẳn là không đi!” Chu Lan Phương có chút chột dạ, ánh mắt trốn tránh, không dám đối diện cùng Chu Tư Vũ.
Chu Tư Vũ nhận thay được giọng nói cùng thần sắc của cô không đúng, lập tức truy vấn, “cô, có phải cô đã từng rời đi hay không?”
“Cô, cô không tránh ra, chỉ là quá mệt nhọc nên ngủ trong chốc lát, cũng không ngủ bao lâu, không đến nửa giờ.” Chu Lan Phương giờ phút này cũng hối hận, cô không nên ngủ, nhưng đêm qua nhớ thương tiền nên vẫn luôn không ngủ tốt. Sáng sớm hôm nay đã dậy, ngồi ở chỗ này vừa nóng lại vừa nhàm chán, người liền mệt rã rời.
“Cô, sao cô có thể ngủ được?” Chu Tư Vũ tức đến không được, lại không dám nói quá nặng lời, “Chị khẳng định đã sấn lúc cô ngủ rời đi rồi.”
“Không thể nào?” Chu Lan Phương còn ôm tâm lý may mắn, “Cô chỉ ngủ không bao lâu, cũng không ngủ sâu! Nếu có người đi qua, cô khẳng định sẽ tỉnh lại”
“Cô ngủ ngáy khò khè, có thể tỉnh lại mới là lạ.”
Chu Tư Vũ tức đến dậm chân, xoay người rời đi.
“Tư Vũ, Tư Vũ......”
Chu Lan Phương hướng về phía bóng dáng Chu Tư Vũ kêu vài câu, nhưng Chu Tư Vũ căn bản không để ý tới cô, do dự trong chốc lát, cô vẫn đuổi theo. “Không chặn được người sao?” Nhìn thấy hai người đi tới, Thẩm Kiến Hoa lập tức đi lên đón.
Chu Tư Vũ dẩu miệng oán giận, “Chị thừa dịp lúc cô ngủ gật đã chạy rồi.”
Đã nói Thẩm Miên không có khả năng mọc cánh mà, trường học không còn ai, bên ngoài cũng không còn ai, hóa ra là chạy từ cửa sau, ngẫm lại thực tức giận, lúc này là lúc nào, cô của cô thế nhưng còn ngủ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận