Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chuong 430: NOi dau

Chuong 430: NOi dauChuong 430: NOi dau
“Ngươi ngủ?” Sắc mặt Thẩm Kiến Hoa nháy mắt trầm xuống, “Lúc này là lúc nào, ngươi thế nhưng còn có tâm tư ngủ sao?”
“Ta chỉ ngủ trong chốc lát, ai biết con oắt chết dầm kia sẽ trùng hợp như vậy liền ra tới” Chu Lan Phương vẫn còn biện giải cho chính mình, “Nói không chừng nó vẫn còn ở trong trường học, căn bản chưa đi ra ngoài.”
Trên người đứa con hoang mang theo hơn một ngàn, nếu là bởi vì cô không bắt được người, tiền bị xài hết, Thẩm Kiến Hoa khẳng định sẽ cãi nhau cùng cô.
Lúc này, cô cũng thực hối hận vừa rồi không nên ngủ trong chốc lát như vậy, nhưng ngủ đều đã ngủ, hiện tại có hối hận cũng vô dụng, mấu chốt nhất chính là chạy nhanh ngẫm xem đứa con hoang có thể đi nơi nào được.
“Trong trường học cháu đã tìm rồi.” Chu Tư Vũ thập phần khẳng định, “Chị tỉnh ranh như vậy, khẳng định đã thừa dịp lúc ấy đi rồi”
Nghe được lời này, Thẩm Kiến Hoa cũng nhận định Thẩm Miên đi rồi, hỏa khí trong đáy lòng rốt cuộc không nhịn được, cũng không màng đến đang ở cửa trường, lập tức liền rống lên.
“Ngủ ngủ, tối hôm qua ngươi làm gì hả? Lúc nên ngủ không ngủ, lúc không nên ngủ ngươi lại ngủ như chết, ngươi ngủ luôn ở chỗ này đi”
Nói xong, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Chu Lan Phương một cái, quay đầu kêu Chu Tư Vũ, “Tư Vũ, đi, chúng ta trở về, để cô của cháu ở đây ngủ äi”
Chu Tư Vũ không quá nhãn tâm, rốt cuộc ngày thường Chu Lan Phương đối xử với cô rất tốt, nhưng tưởng tượng đến cô ruột lại ở ngay lúc này ngủ mất, liền nháy mắt tàn nhẫn lên.
Cần thiết phải cho cô một chút giáo huấn.
Thẩm Kiến Hoa chở Chu Tư Vũ nói đi là đi, thật sự không chờ Chu Lan Phương, cô tức đến tóc trên đầu đều mau bốc khói, nhưng biết rõ là mình sai, cũng không có biện pháp phát giận.
Đạp xe hầm hừ về đến nhà, ba người tức đến cơm trưa cũng chưa ăn.
“Hiện tại không tìm thấy con oắt chết dầm kia, phải làm sao bây giờ? Con oắt chết đầm kia ôm nhiều tiền như vậy có thể đi nơi nào được chứ? Không phải là Hạ Nam tham ô tiền không trả lại cho nó, nên nó cũng không dám về nhà chứ?” Chu Lan Phương tưởng tượng đến tiền liền đau lòng lợi hại, hận không thể tìm ra Thẩm Miên rồi bóp chết, hơn một ngàn đồng cứ như vậy bay mất, như này bảo cô sống sao được đây?
“Ngươi còn có mặt mũi nói sao?” Thẩm Kiến Hoa từ sau khi về đến nhà, mặt liền khó coi như đáy nồi, vừa nghe Chu Lan Phương mở miệng, hắn liền rống lớn lên, “Bảo ngươi nhìn xem, ngươi thế nhưng ngủ mất, sao ngươi không ngủ chết luôn đi?”
Thẩm Kiến Hoa chưa từng dùng loại thái độ này đối đãi với Chu Lan Phương, vẫn luôn chiều cô, nhưng trải qua lần phát giận trước, Chu Lan Phương chịu thua trước, trong tiềm thức hắn cho rằng địa vị gia đình đã dâng lên.
Hơn nữa Chu Lan Phương lần này không ngăn được Thẩm Miên, nhiều tiền như vậy đã không còn, hắn là thật sự tức giận.
Đổi lại là hắn lúc còn trẻ, đã sớm động thủ.
Bị hai người trách cứ giữa trưa, còn bị ném ở trường học, Chu Lan Phương vốn dĩ đã tức giận, lúc này lại bị mắng khó nghe như vậy, cô cũng nhịn không nổi nữa, phản bác: “Việc này đều do một mình ta sao? Lúc trước nếu không phải ngươi đem đứa con hoang này về nhà, hiện tại sẽ có việc này sao?”
Nếu không đem đứa con hoang về, một nhà ba người bọn họ không phải sẽ được sống ngày lành sao?
“Nếu không có nó, hiện tại có thể có hơn một ngàn đồng sao?” Thẩm Kiến Hoa chán ghét nhất là mỗi lần cãi nhau, Chu Lan Phương lại dọn chuyện này ra tới, người đều đã nhặt về nhà nuôi lớn, hiện tại nói còn có ích gì?
Chu Lan Phương không tiếp được lời, lại bắt đầu ngụy biện, “Kia cũng không biết là tiền dơ nó kiếm được từ đâu, không chừng không có còn là chuyện tốt, vạn nhất là nó ăn cắp về, người ta báo cảnh sát, bị bắt được sẽ phải ngồi tù”
“Ngồi tù cũng là chị ngồi tù, không quan hệ cùng chúng ta, chúng ta không tham dự.” Chu Tư Vũ tự nhận đọc một ít sách, hiểu biết nhiều hơn so với dượng và cô, “tiền, chỉ cần cầm tới trên tay, chính là của chúng ta”
Bạn cần đăng nhập để bình luận