Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 431: Dụ hống

Chương 431: Dụ hốngChương 431: Dụ hống
“Người cũng không tìm thấy, đi nơi nào đòi tiền chứ?” Chu Lan Phương trừng mắt nhìn cô một cái, thời điểm mấu chốt này, cháu gái sao lại ngớ ngẩn, cũng không biết hướng về cô.
Thẩm Kiến Hoa xanh mặt rống giận.“Nếu không tìm thấy tiền, ngươi liền thu thập đồ, lăn trở về nhà anh trai và chị dâu ngươi đi” Hiện tại cũng không biết Miên đã đi đâu, cũng không có địa chỉ cụ thể để đi tìm.
Vừa nghe vậy, Chu Lan Phương tức khắc xẹp xuống, lại bắt đầu khóc sướt mướt.
Chu Tư Vũ bị lời Thẩm Kiến Hoa nói cho thanh tỉnh, nếu dượng và cô ruột ly hôn, cô chẳng phải cũng phải đi trở về cùng sao?
Nghĩ vậy, cô chạy nhanh ổn định cảm xúc, khuyên giải, “Dượng, dượng trước xin bớt giận, lần này không tìm được chị cũng không sao, mấy ngày nữa, chị khẳng định sẽ phải về trường học lấy giấy thông báo, chúng ta đến lúc đó lại tìm chị.”
Nói xong, cô lại chạy nhanh lôi kéo cánh tay Chu Lan Phương, “cô, lần sau cô chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng giống như lần này”
“Việc này còn phải nói sao?” Ngữ khí Chu Lan Phương mềm xuống, nhìn thoáng qua Thẩm Kiến Hoa, thấy sắc mặt hắn tốt hơn một ít, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng Thẩm Kiến Hoa buồn bực, tiền chưa nắm được ở trên tay, nên không cảm thấy yên ổn, cũng không có tâm tình ở nhà chính, trực tiếp trở về phòng.
Chu Lan Phương thấy thế, cũng lôi kéo Chu Tư Vũ vào phòng, vừa đóng cửa lại, cô nhỏ giọng trách cứ: “Tư Vũ, cô mới là cô của cháu, ở trong nhà này, chúng ta là người thân nhất, đừng thấy ngày thường dượng đối xử tốt với cháu, nếu không có cô, hắn sẽ chỉ thương đứa con hoang kia, khuỷu tay cháu đừng có quẹo ra ngoài!”
Từ lúc ở cổng trường, Chu Tư Vũ hướng về phía Thẩm Kiến Hoa, đã làm cho trong lòng Chu Lan Phương thực hụt hãng.
Đây là đứa cháu gái từ nhỏ cô đã coi như con gái mà nuôi lớn, sao có thể hướng về người khác được?
Dù người kia là chồng của cô cũng không được.
“Cô, cháu không phải đều là vì cô sao?”
Chu Tư Vũ lôi kéo cánh tay Chu Lan Phương, ủy khuất giải thích, “Cô nghĩ thử xem! Cô làm mất dấu của chị, dượng vốn dĩ đã tức giận, nếu cháu lại hướng về cô, dượng có phải sẽ cảm thấy hai chúng ta một lòng, càng thêm tức giận hay không? Cháu trước đó là cố ý hướng về phía dượng, sau đó lại giúp cô nói hai câu, dượng không phải liền tiêu tan lửa giận sao?”
Chu Lan Phương nghe cô nói vậy, tâm tình nháy mắt tốt hơn một ít, cẩn thận ngẫm lại thấy cũng đúng.
Mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần cháu gái hướng về phía cô là được.
Về phần đứa con hoang kia, đợi khi tìm được nhất định phải giáo dục một chút, dám mang theo tiền chạy, chán sống mà.
“Chờ bắt được đứa con hoang kia, cầm tiền trở về, cô sẽ mua nhiều quần áo mới cho cháu, trang điểm cho cháu xinh xinh đẹp đẹp, một chút cũng không kém hơn so với học sinh trong thành”
Chu Tư Vũ được dỗ cho nở hoa trong lòng, cô biết, chỉ cần Chu Lan Phương nói như vậy, khi lấy được tiền về, khẳng định sẽ tiêu cho cô.
“Cô, cháu biết cô thương cháu nhất mà” Cô vùi đầu ở bả vai Chu Lan Phương làm nũng, “Cô, cô đừng cãi nhau với dượng nữa, cháu cảm thấy lửa giận của dượng có hơi chút lớn”
Hai người cãi nhau, cô ở giữa là khó xử nhất.
Trước kia có Thẩm Miên ở đây, có đối lập, cô biết làm như thế nào mới thể hiện ra mình là người hiểu chuyện, hiện tại chỉ có một mình cô, cô giống như làm thế nào cũng không đúng.
“Ai....” Chu Lan Phương thở dài một hơi, cắn răng nói: “Dượng cháu hiện tại có thể kiếm được một chút tiền dơ bẩn, liền cảm thấy chính mình ghê gớm, đối xử với cô cũng không giống như trước kia”
Nói xong, nước mắt cô liền chảy ra, oán giận nói: “Cô đã đi theo hắn 10-20 năm, chưa được hưởng phúc, nhưng những ngày đói khổ lại không ít, hiện tại cuộc sống tốt hơn một chút liền đuổi cô đi, còn không phải bởi vì cô không sinh được con sao?”
“Dượng không phải người như vậy” Chu Tư Vũ ôm cô an ủi một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận