Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 438: Cao quang thời khắc 1

Chương 438: Cao quang thời khắc 1Chương 438: Cao quang thời khắc 1
Thẩm Miên cảm thấy thập phần ngộ nghĩnh, hai đại nhân vật ở trước mặt anh Hạ, giống như là em trai, ba người rõ ràng tuổi không chênh lệnh nhau lắm, nhưng thoạt nhìn, Hạ Nam so với bọn họ trầm ổn hơn rất nhiều.
Dưới cái nhìn của người khác, bọn họ giống như là sợ anh Hạ, nhưng ở trong mắt cô, là tôn kính.
Trên người anh Hạ có một cỗ khí tràng hồn nhiên, thiên thành, không giận mà uy, loại từ trong xương cốt phát ra này, trên người người bình thường không có được.
Đời này có thể gặp được anh Hạ, Thẩm Miên kiếp trước nằm mơ cũng không dám tưởng.
Một bữa cơm, mọi người ăn rất hài hòa, Lý Càng cùng Nguyễn Dễ Dương chính là một đôi vua nịnh nọt, vừa ăn vừa khen đồ ăn do anh Nam nấu, bị ăn không còn một mảnh.
Ăn uống no đủ xong, Lý Càng vuốt bụng, thỏa mãn tựa lưng vào ghế ngồi, “Tiểu Miên, hôm nay bọn anh nhờ phúc của em, mới có thể ăn được cơm do anh Nam nấu” Đặt ở trước kia, muốn ăn một bữa cơm do anh Nam nấu, so với lên trời còn khó hơn.
Còn may hắn thông minh, biết tới nơi này nhất định có cơm ăn, quả nhiên như hắn sở liệu.
Vốn tưởng rằng là bé Miên nấu cơm, không nghĩ tới là anh Nam.
Xem ra, anh Nam đối với bé Miên xác thật không giống nhau.
Lý Càng suy tư, có nên giúp anh Hạ nói ra việc nhận bé Miên làm con gái nuôi hay không.
Nguyễn Dễ Dương vừa thấy trong ánh mắt Lý Càng phát ra quang mang giảo hoạt, liền đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.
Trước đó, Lý Càng đã cùng hắn đề cập qua việc này, hắn cũng cảm thấy anh Nam đối xử với Thẩm Miên thực đặc biệt, lúc Lý Càng nói ra, hắn cảm thấy có chút thái quá, nhưng sau khi nghe Lý Càng phân tích, hắn lại cảm thấy có thể hiểu.
Anh Nam là người không thích biểu đạt, ngày thường cũng ít nói, nếu anh ấy thực sự có ý tưởng nhận Thẩm Miên làm con gái nuôi, giống như cũng không tồi.
Dù sao anh Nam hiện tại một mình ở Lê Thành, Thẩm Miên có nhà cũng không thể về, trên phương diện nào đó tới nói, cũng coi như cùng là người thiên nhai lưu lạc.
Nghĩ vậy, Nguyễn Dễ Dương quyết định đoạt ở trước khi Lý Càng nói ra.
Công lao cũng không thể để Lý Càng lãnh hết.
Hắn thanh thanh giọng nói, thần sắc đột nhiên nghiêm túc lên, như là muốn nói chính sự gì.
Chú ý tới thần sắc của hắn, Thẩm Miên có chút tò mò nhìn ve phía hắn, liên nghe hắn nói: “Em gái, hôm nay thừa dịp mọi người đều ở đây, có chút lời, anh Nam không có tiện nói, anh giúp anh ấy nói một chút......”
“Dễ Dương, không có ai như ngươi” Lý Càng thở phì phì ngắt lời hắn, đây là hắn nhìn ra tới, thật vất vả mới nhìn thấu tâm tư của anh Nam một lần, Nguyễn Dễ Dương thế nhưng còn dám đoạt công lao của hắn.
Hắn không thích Nguyễn Dễ Dương.
Nguyễn Dễ Dương thập phần đại khí nói: “Chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn lần trước không phải ngươi rất thích sao? Ta cho ngươi.” Một chiếc đồng hồ đổi lấy một cơ hội biểu hiện, thực có lời.
“Thuốc lá ngươi mang về từ thủ đô cũng cho ta một cây.” Lý Càng ngồi không lên giá.
Loại thuốc lá kia chỉ có ở thủ đô mới bán, mấu chốt còn phải mua có hạn mức, người Lê Thành không quen hút loại này, trên thị trường không mua được, nhưng hắn lại rất thích, nhưng Nguyễn Dễ Dương rất hẹp hòi, chỉ cho hắn hai hộp, làm hại hắn không nỡ hút.
Nguyễn Dễ Dương cắn răng một cái, “Được.”
Thẩm Miên chớp chớp mắt, nhìn Nguyễn Dễ Dương, lại nhìn Lý Càng, trong lòng không khỏi càng thêm kỳ quái.
Nguyễn Dễ Dương muốn nói chuyện với cô, còn có quan hệ với anh Hạ?
Lại nhìn thoáng qua Hạ Nam, hắn mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm hai người, tựa hồ cũng không biết bọn họ tính toán nói cái gì.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Miên dứt khoát trực tiếp truy vấn, “anh Nguyễn, anh muốn nói cái gì?”
Lúc trước chưa thân quen với Hạ Nam, cô không dám gọi anh Hạ, sợ hắn cảm thấy cô thấy người sang bắt quàng quan hệ, sau khi trải qua rất nhiều việc, tâm cảnh cô đã khác với trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận