Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 442: Anh Nam, Lý Càng hại ta!

Chương 442: Anh Nam, Lý Càng hại ta!Chương 442: Anh Nam, Lý Càng hại ta!
Hạ Nam hơi liễm mi mắt, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng có một chút thực có thể xác định, chính là lời Thẩm Miên nói, tựa hồ đã chạm đến tâm hắn, ít nhất hắn không muốn phát hỏa nữa.
Ngay khi Thẩm Miên thấp thỏm không thôi, đang cân nhắc, có nên nói thêm hai câu dễ nghe nữa để vỗ vỗ mông ngựa hay không, hắn lại đột nhiên trầm giọng nói một câu.
“Thích gọi là gì, vê sau cứ gọi như vậy”
Thẩm Miên vui vẻ, há mồm nói, “Về sau em sẽ tiếp tục gọi anh là anh Hạ.”
“Ừ”
Hạ Nam nhàn nhạt trả lời, theo sau, ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn Nguyễn Dễ Dương cùng Lý Càng, phát ra ba câu hỏi, “Ta thực già sao? Ta ông cụ non sao? Ta giống ba của đứa trẻ mười mấy tuổi sao?”
Một cỗ hơi thở nguy hiểm bức tới, biểu tình Lý Càng thập phần nghiêm túc đứng lên, “anh Nam, ta đột nhiên nhớ tới, hôm nay ba ta bảo ta về sớm một chút, nói là có chuyện quan trọng muốn nói cùng ta.”
Nguyễn Dễ Dương đi theo đứng lên, nghiêm trang bắt đầu thu dọn chén đũa, “Ta đi rửa chén đũa.” “Đều ngồi xuống đi” Ngữ khí Ha Nam nguy hiểm, nói ra bốn chữ.
Lý Càng cùng Nguyễn Dễ Dương như là người máy, lập tức máy móc ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đôi tay đoan chính đặt ở trên đùi, eo thậm chí đĩnh thẳng tắp.
Thẩm Miên bị bộ dáng của hai người chọc cho cười, nhưng ở dưới tình huống nghiêm túc như vậy, cô cảm thấy nếu cười ra tới, là sự tình thực không lễ phép, nhưng đôi mắt lại không nhịn được cong thành hình trăng non.
“Thích kết nghĩa sao?” Hạ Nam nhìn hai người, ánh mắt giống như một con báo chuẩn bị săn mồi, sắc bén lại nguy hiểm, khiến Lý Càng cùng Nguyễn Dễ Dương không rét mà run.
Lý Càng ôm tư tưởng chối bỏ trách nhiệm, cợt nhả ha hả hai tiếng, “anh Nam, đây đều là chủ ý của một mình Dễ Dương, việc này không quan hệ đến em”
Đừng trách hắn bán đồng đội, việc này là chính Nguyễn Dễ Dương muốn cướp nổi bật, cũng không nên trách hắn, đằng nào cũng phải chết, chết một người, so với chết cả hai vẫn tốt hơn.
Người anh em, ngày này năm sau, ta sẽ tới nhổ cỏ cho phần mộ của ngươi.
“Lý Càng, ngươi có biết xấu hổ hay không, việc này rõ ràng là ngươi khiến ta hiểu sai” Nguyễn Dễ Dương bừng tỉnh đại ngộ, “Nga! Ta biết rồi, ngươi chính là cố ý, ngươi cố ý khiến ta hiểu lầm, sau đó để ta chuyển đạt lời này lại cho anh Nam.”
Nói xong, vẻ mặt hắn oan uổng nhìn Hạ Nam, hô to, “anh Nam, Lý Càng hại ta!”
Hạ Nam không lên tiếng, mặt vô biểu tình nhìn hai người, hiển nhiên là đã xem thấu mưu ma chước quỷ của hai người.
Thẩm Miên ở một bên bi ai thay cho hai người, cô còn có thể nhìn thấu, sao có thể lừa được anh Hạ?
Nhưng nói trở về, hai người cũng thật đúng là dám tưởng tượng, thế nhưng sẽ nghĩ đến bảo anh Hạ nhận cô làm con gái nuôi, chẳng lẽ những người thành công, đều có ý tưởng vượt qua người thường sao?
Lý Càng cùng Nguyễn Dễ Dương bị nhìn cho chột dạ một trận, hận không thể đánh cái miệng rộng của đối phương.
Miệng ngu.
Một người dám nói, một người dám tin.
“Anh Nam, việc này là não ta bị hỏng, suy nghĩ nhiều” Lý Càng dứt khoát chủ động thừa nhận sai lầm.
“Ta cũng sai rồi, ta đã nghe theo” Nguyễn Dễ Dương lập tức đi theo tỏ thái độ, Lý Càng nói chuyện bát quái với hắn, hai lỗ tai hắn không nên nghe mới đúng. Ánh mắt Hạ Nam sắc bén đảo qua ở trên người hai người, nói với Thẩm Miên: “Về sau bọn họ chính là anh của em, lúc anh không ở đây, có chuyện gì, em có thể trực tiếp tìm bọn họ.”
"
Thẩm Miên đang cười trộm, hơi hơi ngẩn ra một chút.
Ý của anh Hạ là gì, giống như mình nghĩ sao?
Sợ chính mình đã hiểu lầm ý của anh Hạ, đến lúc đó làm cho xấu hổ, cô ngốc lăng lăng nhìn hắn, không dám nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận