Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 462: Mẹ chồng tới cửa 3

Chương 462: Mẹ chồng tới cửa 3Chương 462: Mẹ chồng tới cửa 3
Nghe những câu oán trách của chồng, Lý Thơ Bình thực thất vọng buồn lòng, “Đông Thành, ba mẹ em cùng em của em đều chỉ muốn tốt cho chúng ta, sao anh không thể đổi vị trí tự hỏi một chút?”
“Lý Thơ Bình, người em hiện tại gả cho là anh, là vợ anh, em và anh mới là châu chấu bị buộc chung sợi dây thừng, em có thể không cần nơi chốn hướng về nhà mẹ đẻ em được không? Em hãy ngẫm lại cho nhà chúng ta, bảo ba mẹ cùng em trai em giúp đỡ chúng ta sống được tốt hơn” Uông Đông Thành không chịu nổi Lý Thơ Bình và người Lý gia nơi chốn chú ý cái gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, luôn đứng ở trên điểm cao đạo đức phê phán hắn.
Nói trắng ra, còn không phải là khinh thường hắn sao?
Nếu hắn là một thiếu gia giàu có, người Lý gia còn không phải chạy tới liếm mặt, nịnh bợ hắn sao?
Sao có thể là bộ dáng hiện tại?
“Ba em cùng Lý Càng không phải không giúp, là anh đua đòi, không muốn thành thật kiên định” Đối mặt với việc chông không hiểu chuyện, trong lòng Lý Thơ Bình khổ sở nói không nên lời.
“Rõ ràng có thể giúp anh một bước lên trời, vì sao cố tình muốn anh phải làm đến nơi đến chốn? Còn không phải bởi vì khinh thường anh sao.” Uông Đông Thành bất mãn, trong lòng một bụng hỏa khí, đã nói đến như vậy, hắn trực tiếp liền đem ý định chân thật nhất trong nội tâm nói ra.
“Sao anh lại biến thành như vậy?” Lý Thơ Bình không thể tin tưởng nhìn hắn, chỉ cảm thấy, người chồng trước mắt thập phần xa lạ.
Trước khi kết hôn, Uông Đông Thành vẫn luôn cường điệu không phải bởi vì ba mẹ cô, mới thích cô, còn nói sau khi kết hôn, sẽ nỗ lực làm việc, dựa vào chính mình làm lên sự nghiệp, để ba mẹ cô nhìn xem, cô không chọn sai người.
Nhưng hiện thực vì sao lại như thế này?
Một người vì sao có thể biến hoá lớn như vậy?
Đây vẫn là người cô nhận thức trước kia ư?
“Anh vẫn luôn là người như vậy” Uông Đông Thành trào phúng hừ lạnh một tiếng, “Là người nhà em g kia giả thanh cao, em đi ra ngoài hỏi một chút xem, đổi thành nhà người khác, có ai không nghĩ đường cho con rể phát triển không? Ba mẹ em hoặc là khinh thường anh, hoặc là vốn trọng nam khinh nữ, căn bản mặc kệ sự sống chết của em, chỉ đối tốt với một mình em trai em.”
Lý Thơ Bình bình tĩnh nhìn hắn, nước mắt lách cách lách cách rơi xuống, ngoại trừ khóc, cô cũng không biết nên nói gì.
Nhà mẹ đẻ đối xử tốt với chồng, nhưng hẳn lại nói bọn họ như vậy. “Khóc khóc khóc, em ngoại trừ khóc còn có thể làm gì?” Uông Đông Thành nhìn thấy Lý Thơ Bình khóc, liền một trận phiền lòng, bắt lấy gối đầu trên giường ném xuống mặt đất.
Trước khi kết hôn, hắn cảm thấy tính tình ôn nhu như Lý Thơ Bình thực tốt, nhưng sau khi kết hôn, hắn lại phát hiện ra, Lý Thơ Bình chẳng những không thể giúp được cái gì, trong lòng còn chỉ biết hướng về nhà mẹ đẻ, lại rất thích khóc.
Hắn tình nguyện cô cãi nhau với hắn một trận, sau đó về nhà tố khổ cùng Hứa Mẫn, như vậy Hứa Mẫn đau lòng con gái, không phải sẽ thổi gió bên gối Lý Cư Lâm sao?
Nhưng mặc kệ cuộc sống khổ như thế nào, cô vẫn không oán giận.
Trước kia, cô luôn từ nhà mẹ đẻ mang tiền trở về, hắn ngoài miệng nói không muốn nhận, kỳ thật là muốn cô nói với người nhà mẹ đẻ, an bài cho hắn một công việc tốt, làm lãnh đạo gì đó.
Cũng chỉ giả thanh cao một chút, nhưng cô khen ngược, lại thật sự không nhận tiền nhà mẹ đẻ cho nữa.
Nữ nhân ngu xuẩn.
Lý Thơ Bình đau thắt tim, ngoại trừ khóc, không biết còn có thể nói gì.
Đại sảnh đột nhiên truyền đến tiếng khóc, cô vội vàng lau nước mắt đi ra ngoài dỗ con.
Nhìn thấy cô ra tới, Phan Sẽ Vân đặt đứa trẻ vào trong lòng cô, xu mặt oán giận, “Tính tình con gái con cũng thật ngang bướng, mẹ chưa thấy đứa trẻ nào khó trông như vậy, con nhà người khác vừa đút nước liền há mồm uống, nửa chén chỉ một lát là xong, con bé này khen ngược, không chỉ không nuốt vào trong bụng, còn đánh đổ chén.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận