Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 466: Đòi tiền 3

Chương 466: Đòi tiền 3Chương 466: Đòi tiền 3
Ba mẹ nếu biết người nhà chồng là cái dạng này, ở sau lưng nói bọn họ như vậy, sẽ tức giận biết bao nhiêu?
Nếu không phải chính tai nghe được, cô cũng không nghĩ đến, trên đời này có người da mặt có thể dày đến như vậy.
Lý Thơ Bình vẫn luôn nói chuyện ôn ôn nhu nhu, dù có tức giận, cũng chưa từng rống to kêu to, chính điều đó đã cổ vũ uy phong của Phan Sẽ Vân, lần đầu tiên thấy cô rống lớn như vậy, Phan Sẽ Vân lập tức không phản ứng kịp.
Ngay cả Uông Đông Thành cũng ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, Phan Sẽ Vân phản ứng lại đây, tức khắc không nhịn nổi, từ trên sô pha đi xuống, ngồi trên mặt đất, khóc sướt mướt lên.
“Tôi không muốn sống nữa, tôi đã tạo cái nghiệt øì, mười tháng hoài thai sinh ra con trai, thật vất vả mới bồi dưỡng được con thành tài, còn chưa có hưởng phúc được một ngày, cưới cô vợ về liền rống to kêu to với tôi, tôi còn chưa có già đâu, nếu tôi già tới bảy tám chục tuổi, tôi hẳn sẽ bị người ta đẩy ra mương!”
“Tôi không thể sống nổi nữa! Không thể sống nổi......
Phan Sẽ Vân một phen nước mũi, một phen nước mắt, khóc lóc kêu la đến thương tâm.
Uông Đồng Thành nghe mẹ nói, đau lòng không chịu được, hơn nữa sự tình Lý Thơ Bình làm hôm nay, khiến hắn thực tức giận, rốt cuộc không ức chế được tính tình, hướng về phía Lý Thơ Bình rống lớn lên.
“Lý Thơ Bình, tôi đã chiều cô quá có phải không? Cô hiện tại lại dám rống cả mẹ của tôi? Mệt cho ba cô vẫn còn là giáo viên, ông ta đã dạy dỗ cô như thế nào? Mau xin lỗi mẹ cho tôi.”
Lý Thơ Bình bị Uông Đông Thành làm cho hoảng sợ, cô cũng là lần đầu tiên thấy Uông Đông Thành tức giận như vậy, hơn nữa cảm thấy chính mình rống mẹ chồng xác thật không đúng, ngậm nước mắt nói.
“Mẹ, thực xin lỗi, vừa rồi là con không đúng, con không nên rống mẹ, thực xin lỗi, con chỉ là nhất thời không khống chế được tính tình”
“Tôi không muốn sống nữa, tôi không muốn sống nữa......”
Phan Sẽ Vân nhắm mắt khóc, trong miệng lặp lại một câu, cũng không để ý tới cô.
Uông Đông Thành thấy vậy, quát Lý Thơ Bình: “Quỳ xuống xin lỗi mẹ đi”
Lý Thơ Bình không thể tin tưởng nhìn về phía Uông Đông Thành, đều đã là thời đại nào, chồng thế nhưng bắt cô quỳ mẹ chồng, cô không ngốc, biết lần này cô quỳ, vê sau quỳ xuống chính là chuyện thường ngày.
Cô lau nước mắt, “Anh dỗ mẹ đi! Em đi ra ngoài một chút”
Nói xong, Lý Thơ Bình về phòng ôm đứa trẻ, Uông Đông Thành vội vàng chặn ở cửa phòng, “Muốn đi ra ngoài thì cô đi một mình, con đang ngủ, cô đánh thức con làm gì?”
Nước mắt Lý Thơ Bình vẫn luôn rơi xuống rớt, cô sắp bị không khí trong phòng áp cho muốn chết, rốt cuộc không khống chế được cảm xúc, bụm mặt chạy ra ngoài.
“con trai, nó sẽ không chạy về nhà mẹ đẻ cáo trạng chứ?” Phan Sẽ Vân cũng không khóc nữa, lau nước mắt đứng lên, hai vợ chồng thông gia, vừa thấy liền không dễ ức hiếp như Lý Thơ Bình, hơn nữa người ta có tiền, Phan Sẽ Vân có chút kiêng kị.
“Sẽ không.” Uông Đông Thành đóng cửa phòng lại, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trở lại sô pha, “cô ta chưa bao giờ về nhà mẹ đẻ cáo trạng, đi ra ngoài một lát liền sẽ trở lại”
Điểm này hắn thực khẳng định.
Hai người cũng không phải lần đầu tiên cãi nhau, đại đa số đều là hắn phát giận, số lần Lý Thơ Bình tranh luận rất ít.
Lần này cũng coi như là hiếm lạ.
“Không cáo trạng là được” Phan Sẽ Vân thở phào nhẹ nhõm, bĩu môi dặn dò: “Con đừng dỗ dành nó, phụ nữ không thể chiều, nếu thật sự không nghe lời, thì đánh một trận là được, chỉ do con quá tốt tính, nó mới có thể làm như vậy, nếu ở trong thôn chúng ta, con dâu như vậy đã sớm bị đánh vài lần.”
Gầy như cây gậy trúc, vừa thấy liền không khỏe mạnh, còn không sinh được con trai, không làm được việc nhà nông, nếu không phải xuất thân tốt, nữ nhân như vậy không ai muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận