Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 471: Tiêu kỹ thuật diễn

Chương 471: Tiêu kỹ thuật diễnChương 471: Tiêu kỹ thuật diễn
Thẩm Miên chớp chớp mắt, “Chị Thơ Bình, chị có thể nghe vào lời em nói là tốt rồi, em trước đó còn sợ chị cảm thấy em xen vào việc riêng của chị, nên cũng không dám nhiều lời”
Nói ra câu này, chính cô cũng cảm thấy bản thân rất giống trà xanh kỹ nữ, nhưng vì làm Lý Thơ Bình thoát khỏi người nhà họ Uông, không đi lên con đường xưa, cũng chỉ có thể như vậy.
“Miên, em như này không phải là xen vào việc người khác, em là tốt với chị, chị đều biết, là tính tình chị quá yếu đuối, cho nên mẹ chồng chị mới có thể ức hiếp chị như vậy” Lúc trước cô vẫn luôn cảm thấy, mẹ chồng đã phải sống khổ quá nhiều, đột nhiên sống tốt, không kịp thích ứng mới có thể như vậy.
Hiện tại mới hiểu được, mẹ chồng chính là thấy cô dễ ức hiếp, mới cố ý ức hiếp cô.
Hiện tại mới kết hôn được hai năm, đã áp lực không chịu được, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày bị điên mất.
Dù cho là vì con gái, vì ba mẹ, vì em trai, cô cũng không thể bị ức hiếp nữa.
“Chị Thơ Bình, chị suy nghĩ thông suốt là tốt rồi, nếu chị không nghĩ thông, ai tới hỗ trợ cũng không có tác dụng” Phía sau Lý Thơ Bình là Lý gia, ở chính là căn hộ của mình, nếu cô có thể kiên cường lên, người Uông gia ai dám ức hiếp cô?
Dù cho trong lòng không phục, trên mặt cũng phải coi cô như Bồ Tát sống mà cung phụng.
Lý Thơ Bình gật gật đầu, nhìn đồng hồ trên tường một chút, đứng dậy, “Miên, con gái của chị vẫn còn đang ngủ trong nhà, lúc này hẳn đã tỉnh, lần sau chị lại đến tìm em chơi.”
“Vâng” Biết Lý Thơ Bình nhớ thương đứa trẻ, Thẩm Miên cũng không giữ cô, đưa cô đến cửa, nhìn cô đi xuống lầu, mới đóng cửa phòng lại.
Sự tình Lý Thơ Bình, căn bản không giải quyết ngay được, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Lý Thơ Bình về đến nhà, đang định gõ cửa, cửa phòng lại bị người từ bên trong mở ra, Uông Đông Thành nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền một tay ôm cô gắt gao vào trong ngực.
“Thơ Bình, em đã đi đâu vậy? Anh ở bên ngoài tìm em một vòng, cũng không tìm được em, em có biết anh đã lo lắng cho em nhiều như thế nào không?”
Cái ôm này, Lý Thơ Bình không nhớ rõ đã bao lâu không có được qua, cô bị quan tâm thình lình nhảy ra của Uông Đông Thành làm cho bị đánh tơi bời, đã sớm quên mất đối sách nghĩ tốt trong lòng khi trở về.
Ôn nhu vỗ vỗ phía sau lưng Uông Đông Thành, “Em chỉ đi ra ngoài một vòng thôi, anh đi ra ngoài tìm em sao?” “Sau khi em đi, anh liền tiễn mẹ vê, vẫn luôn đi tìm em” Uông Đông Thành quan tâm nói.
Lý Thơ Bình cảm động, ủy khuất phải chịu trước đó, cùng lời hắn đã nói, cô đều ném ra sau đầu, nháy mắt có loại cảm giác có thể bao dung cả thế giới.
“Đông Thành, đoạn thời gian này, anh rốt cuộc bị làm sao vậy, như là thay đổi thành một người khác, trở nên đặc biệt xa lạ, em cũng cảm thấy như không quen biết anh.”
“Đều là anh sai, anh quá muốn đạt được một phen sự nghiệp để ba mẹ nhìn xem, quá muốn cho em được sống ngày lành.” Uông Đông Thành buông Lý Thơ Bình ra, tự tát mặt mình một cái, “Anh không phải người, anh chính là một kẻ bất lực”
“Anh làm gì nha?” Lý Thơ Bình bắt lấy tay hắn, đau lòng vuốt mặt hắn, “Có đau hay không?”
Cô chỉ cảm thấy, Uông Đông Thành trước kia lại về rồi.
“Mặt không đau, nhưng lòng anh đau” Uông Đông Thành chọc ngực chính mình, vẻ mặt thống khổ, “Thơ Bình, em có biết anh trong khoảng thời gian này vì sao lại như vậy không? Anh nhìn em ban đầu là một đại tiểu thư, cơm áo vô ưu, mỗi ngày đều trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, nhưng sau khi kết hôn cùng anh, cuộc sống quá căng thẳng, anh tự trách, anh áy náy, anh đau lòng em, anh thậm chí còn nghĩ, đưa em về cho ba mẹ em, để em được tiếp tục sống cuộc sống trước kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận