Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 474: Đương nhiên

Chương 474: Đương nhiênChương 474: Đương nhiên
Thấy Uông Đông Thành từ bỏ nhanh như vậy, lại thật sự chỉ là vì làm buôn bán, bộ dáng muốn cho cô được sống ngày lành, trong lòng Lý Thơ Bình thoải mái hơn một ít.
“Đông Thành, ngày mai em đi nói với mẹ một chút, để mẹ nhờ bạn an bài một công việc cho anh nhé?” Sợ hắn tức giận, âm thanh Lý Thơ Bình đặc biệt mềm nhẹ, hoàn toàn là miệng lưỡi thương lượng.
Vốn tưởng rằng Uông Đông Thành sẽ mâu thuẫn giống như trước đây, rốt cuộc, hắn vừa rồi còn ảo tưởng làm buôn bán, làm chủ quán, lại không nghĩ rằng, Uông Đông Thành nhấp môi một chút, đáp ứng đặc biệt sảng khoái.
“Được”
“Đông Thành, anh đáp ứng rồi?”
Lý Thơ Bình một trận vui sướng, đôi mắt trở nên đặc biệt sáng.
Ánh mắt Uông Đông Thành hiện lên một tia tính kế, biểu tình lại rất chân thành, “Trước kia là anh không tốt, làm em phải chịu ủy khuất, ba mẹ khinh thường em, cũng không trách bọn họ, là anh không biết cố gắng, lần này anh nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, để cho bọn họ lau mắt mà nhìn”
Uông Đông Thành thực hiểu tính tình của Lý Thơ Bình, hiện tại đề cập đến việc bán căn hộ một chút, sau đó đi làm chăm chỉ một đoạn thời gian, đến lúc đó cố ý giả vờ ở chỗ làm phải chịu Ủy khuất, Lý Thơ Bình đau lòng hắn, chuyện bán căn hộ sẽ coi như thành công.
“Đông Thành, em biết mà, anh sẽ trở lại như trước kia.” Lý Thơ Bình cực vui mừng mà khóc, ôm chặt Uông Đông Thành, chỉ cảm thấy ủy khuất trong khoảng thời gian này, đều không tính là gì.
Lúc này, đứa trẻ khóc lên, Uông Đông Thành vỗ võ bả vai cô, lại giúp cô lau nước mắt, “con khóc kìa, em mau đi xem một chút đi”
Lý Thơ Bình vội vàng trở về phòng, ôm con lên, chờ đứa trẻ không khóc nữa, mới chú ý tới, tủ quần áo bị lung tung rối loạn.
Không cần phải nói, mẹ chồng lại lục lọi quay cuồng trong nhà.
Uông Đông Thành đi đến, thấy cô nhìn chằm chằm ngăn tủ, biểu tình hơi có chút xấu hổ, “Lúc mẹ đi, nói nhìn xem em có quần áo không mặc hay không, mang hai kiện về cho em gái mặc.”
Vừa nghe vậy, Lý Thơ Bình nháy mắt nhớ tới quần áo đặt ở trên giường, nhìn một vòng trong phòng, quả nhiên không tìm được, không chờ cô nói chuyện, Uông Đông Thành lại nói, “Em đang tìm quần áo hôm nay mang về đúng không? Bị mẹ lấy về cho em gái mặc rồi.”
Lý Thơ Bình thực ủy khuất, “Mẹ sao có thể không hỏi em, đã lấy quần áo của em đi?” Chỉ cần mua quần áo mới, mẹ chồng tới liên lẫy đi, cô hiện tại đều không có quần áo để giữ thể diện.
“Em không ở nhà, mẹ nói muốn lấy, anh cảm thấy quần áo của em rất nhiều, liên để cho mẹ cầm đi” Quần áo đều đã bị cầm đi, Uông Đông Thành chỉ có thể giúp đỡ Phan Sẽ Vân nói chuyện.
“Đó là đồ hôm qua Lý Càng mới cho em tiền mua.”
“Dù sao cũng đã cầm đi, về sau em lại mua một kiện mới là được, trước kia khi mẹ cầm, em cũng không nói gì mà?”
Nghe ngữ khí của hắn bình thường như không có gì, trong lòng Lý Thơ Bình không quá thoải mái, trước kia cô thông cảm cho chồng, không nghĩ nói ra làm hắn khó xử, cũng không muốn làm cho mẹ chồng nan kham, như thế nào liền biến thành đương nhiên?
Nghĩ vậy, cô không nhịn được nói, “Mẹ luôn nhân lúc em không ở đây, lấy quần áo của em, không phải một lần hai lần, quần áo tốt một chút, đều bị mẹ cầm đi, em hiện tại cũng không có quần áo thích hợp để mặc đi ra ngoài, Đông Thành, anh lần sau có thể nói với mẹ một chút hay không, đừng như vậy nữa.”
Ngoại trừ bộ trên người này, quần áo cô đều là mua trước khi kết hôn, cô sợ bị người trong nhà nhìn ra, cho nên mỗi lần đều chỉ mặc cái này.
Kỳ thật, cô biết, ba là đau lòng cô, mới bảo cô đi mua quân áo, chỉ là không nghĩ tới, quần áo vừa mới cầm về, đã bị mẹ chồng cầm đi, mà chồng lại là ngữ khí như thể đây là việc rất bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận