Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 487: Về thủ đô

Chương 487: Về thủ đôChương 487: Về thủ đô
Biết tính tình của Hạ Nam, Thẩm Miên cũng không cảm thấy thái độ hắn lãnh đạm, cô biết, ở trong mắt Hạ Nam, các cô đều là đứa trẻ, chỉ là cùng cô quen thuộc hơn một ít, cho nên anh Hạ mới có thể ngẫu nhiên nói nhiều thêm vài câu.
Tiểu Thúy cảm thấy khí thế trên người Hạ Nam quá dọa người, cúi đầu chỉ ăn cơm cũng không dám ra tiếng, Hạ Nam ít nói cũng tốt, bằng không cô không biết nên nói tiếp như thế nào.
Ăn xong cơm, Hạ Nam cũng không sốt ruột đi, mà hỏi sự tình khai trương cửa hàng.
“Hôm nay em và Tư Viễn đã thương lượng qua với nhau, chúng em tính toán ngày kia sẽ mở cửa buôn bán, loại cửa hàng thực phẩm này, cũng không cần nghi thức khai trương øì, hết thảy giản lược, trực tiếp mở cửa làm buôn bán là được.”
Cửa hàng bán đồ ăn không giống các cửa hàng khác, hoa hòe loè loẹt không thực dụng, cô cũng không tính toán ngày đầu tiên làm hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ øì.
Người ở niên đại này đều tương đối thành thật, nếu ngày đầu tiên bán rẻ để hấp dẫn khách hàng, mọi người lại truyền ra đi, đến lúc phát hiện không phải giá cả kia nữa, sẽ cảm thấy giống như bị lừa.
Vẫn là ăn thật làm thật, bớt việc.
“Ừ.” Hạ Nam gật gật đầu, “Đừng mở hàng quá muộn, trước khi trời tối hãy trở ve nhà.”
Cửa hàng bán đồ ăn không giống tiệm cơm, qua thời điểm cơm chiều, sẽ không có ai đi mua đồ ăn nữa, sau khi trời tối cũng không có bán được hàng, hai cô gái nhỏ như vậy tối muộn trở về không quá an toàn.
Đặc biệt là Thẩm Miên, cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, thực dễ bị mấy người xấu nhớ thương.
“Chúng em mỗi ngày 5 giờ rưỡi sẽ tan tầm” Ý tứ của anh Hạ, cô đã hiểu, trong tiệm chỉ có hai cô gái nhỏ, xác thật dễ bị người xấu nhớ thương.
Nhưng cô cũng nghĩ kỹ rồi, về sau Đại Quân đưa hàng hóa xong, bảo hắn ở trong tiệm trong chốc lát, đối ngoại liền nói, Đại Quân là anh của các cô.
“Anh có việc phải về thủ đô một chuyến, lần này trở về, khả năng phải nửa tháng mới có thể lại đây, em có chuyện gì, thì hãy đi tìm Lý Càng” Hắn từ trong túi lấy ra chìa khóa căn hộ đặt lên bàn, “Đây là chìa khóa, trong phòng có điện thoại, nếu cần gọi điện thoại liền đi vào dùng, muốn xem TV cũng có thể đi vào xem”
Nghĩ đến trước đó hắn nói phải lấy một ít đồ, Thẩm Miên suy đoán, “anh Hạ, vừa rồi không phải là anh sốt ruột thu thập đồ để đi, bị em gọi quay lại đó chứ? Có chậm trễ chuyện của anh hay không?”
Hắn đột nhiên về thủ đô như vậy, khẳng định là có chuyện quan trọng.
Dù sao cũng là việc tư của người khác, Thẩm Miên cũng không tiện suy đoán lung tung.
Ánh mắt Hạ Nam chợt lóe, “Anh đúng lúc cũng đói bụng”
Nói xong, hắn đứng dậy, “Anh đi đây, chén đũa các em tự thu thập một chút nhé, cửa phòng nhớ khóa chặt, không cần tùy tiện mở cửa cho người xa lạ.”
“Chén đũa để tớ dọn cho” Tiểu Thúy chạy nhanh đứng lên thu dọn chén đũa.
Thẩm Miên đưa Hạ Nam đến cửa, hắn khom lưng nhấc chiếc rương hành lý đặt ở cửa, quay đầu nói với cô, “Đóng cửa vào nhà đi.”
“Nga!”
Đầu óc Thẩm Miên còn chưa có phản ứng lại đây, tay chân đã nghe lời làm theo mệnh lệnh của hắn, bởi vậy bỏ lỡ ý cười chợt lóe qua trong mắt hắn.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Thẩm Miên cũng bị hành động nghe lời của chính mình làm cho sửng sốt một chút, cô đây là bị anh Hạ huấn luyện thành binh lính viên sao?
Tựa hồ có hơi chút ngớ ngẩn.
Nguyễn Dễ Dương chờ đến khi có chút sốt ruột, mới chờ được Hạ Nam đi xuống, hắn kỳ quái hỏi, “anh Nam, anh ở trên lầu sinh đứa trẻ sao? Đi bao nhiêu lâu mới xuống” “Lái xe đi” Ha Nam hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói hai chữ.
Nguyễn Dễ Dương: “......”
Lái xe đi trong chốc lát, bụng Nguyễn Dễ Dương kêu lên ục ục.
“Anh Nam, anh có đói bụng không? Chúng ta có nên mua chút đồ ăn mang theo hay không?”
“Không đói bụng”
Anh Nam không đói bụng, hắn cũng chịu đựng dil
Bạn cần đăng nhập để bình luận