Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 503: Thổi phồng

Chương 503: Thổi phồngChương 503: Thổi phồng
Trên bàn này có sáu người, không phải làm buôn bán thì cũng có nghề riêng, tuy rằng không xem như là người giàu có, nhưng cũng đều không kém, Uông Đông Thành đã đến trễ, lại còn nói này đó, rõ ràng là khinh thường bọn họ.
Nhưng, Uông Đông Thành dựa vào cái gì khinh thường bọn họ?
Còn không phải là một sinh viên thôi sao? Sinh viên ở nông thôn thì quý giá, ở trong thành phố cũng không phải là vật hiếm lạ gì.
Nếu không phải có Lý Cư Lâm, Uông Đông Thành xứng ngồi ăn cơm cùng bọn họ sao?
Kết hôn đã một, hai năm, Lý Cư Lâm cũng chưa an bài cho hắn một công việc đứng đắn, làm giáo viên còn phải tự mình thi lấy chứng chỉ giáo viên, y như bọn họ xem, Lý Cư Lâm căn bản không xem trọng người con rể này.
Ly hôn là chuyện sớm hay muộn.
Mắt thấy không khí trên bàn càng ngày càng xấu hổ, sắc mặt mọi người cũng không đúng, Đại Tráng chạy nhanh cười ha hả hoà giải.
“Anh nói đúng, Đông Thành học đại học bốn năm, nhưng không có ai quan hệ tốt như hai ta, hôm nay cần phải muốn uống một cái, tôi uống trước để tỏ sự kính trọng”
Dứt lời, Đại Tráng bưng chén rượu lên uống một hoi can sach.
Uông Đông Thành sau đó mới không tình nguyện uống lên một chén rượu.
Đại Tráng chỉ vào mấy người khác trên bàn, nhất nhất làm giới thiệu cho Uông Đông Thành, biết được trong đó có một người tự kinh doanh, trước mắt làm cũng không tệ lắm, còn tính toán qua mấy năm nữa sẽ mua ô tô con, biểu tình trên mặt Uông Đông Thành mới trở nên phong phú, còn chủ động mời người nọ uống rượu.
Đều là một đám nam nhân, mọi người uống lên vài chén rượu, chút không thoải mái trước đó cũng liền trôi qua.
Rượu vào lời ra, mọi người đều có chút choáng váng, trời nam biển bắc thổi phồng trong chốc lát, Đại Tráng liền nói về nữ nhân, ánh mắt hắn lập loè quang mang xấu xa, nói với Uông Đông Thành.
“Đông Thành, anh đã tới chậm một bước, vừa rồi có một cô gái nhỏ, lớn lên đặc biệt xinh đẹp, giống như tiểu tiên nữ, tôi chưa thấy qua cô gái nhỏ nào xinh đẹp như vậy.”
Kiêng kị Đại Quân đang ngồi ở cửa, âm thanh hắn áp đặc biệt thấp.
Uông Đông Thành cười khinh thường, “Có thể xinh đẹp được bao nhiêu chứ? Có đẹp hơn Thơ Bình không?”
Trong nhà có một người vợ xinh đẹp, còn là con gái giáo viên, đây là vốn liếng để Uông Đông Thành khoe ra, cho nên mỗi lần về quê, hắn đều phải dân Lý Thơ Bình theo.
Đại Tráng 'sách' một tiếng, “Tôi biết vợ anh đẹp, nhưng nói thật, cô gái nhỏ này thật sự so với vợ anh còn đẹp hơn”
Một nam nhân khác nghe vậy, cũng đi theo nói, “Tôi chưa thấy qua vợ anh, không biết vợ anh xinh như thế nào, nhưng nói thật, cô gái nhỏ kia, là thật sự rất xinh đẹp.”
Hắn thở dài một hơi, “Đáng tiếc tôi đã kết hôn, còn làm ở đơn vị sự nghiệp, bằng không, tôi thật muốn theo đuổi cô gái nhỏ này”
Nói xong, hắn lại trêu chọc Đại Tráng một câu, “Đại Tráng, anh chưa kết hôn, anh vẫn còn cơ hội”
Đại Tráng liếc mắt nhìn Đại Quân ở cửa một cái ý bảo mọi người, lắc đầu nói, “Tôi cũng không dám”
Hắn cũng ở trong xã hội lăn lê bò lết hai năm, khả năng nhìn người vẫn có hơi chút chuẩn, người nam nhân này ngồi thẳng tắp, vừa thấy chính là đã từng làm binh lính, không dễ chọc.
Uông Đông Thành thích khoe khoang trước mặt người khác việc hắn đã cưới được người vợ xinh đẹp là Lý Thơ Bình, giờ phút này nghe bọn họ nói, trong lòng rất không cao hứng, “Nữ nhân xinh đẹp trên thế giới này có rất nhiều, nhưng không phải mỗi người đàn bà đều giống như Thơ Bình, không chỉ xinh đẹp, có văn hóa, còn có nội hàm.” Nữ nhân vừa xinh đẹp lại vừa có văn hóa giống như Lý Thơ Bình không nhiều lắm.
Mấy người khác nghe vậy, đều cười khinh miệt, bọn họ cảm thấy Uông Đông Thành chưa nhìn thấy cô gái nhỏ kia, mới nói như vậy.
Đại Tráng cũng cho rằng như thế, có lẽ là do uống rượu, ngày thường hắn thích chụp mông ngựa Uông Đông Thành, hôm nay lại tương phản.
“Cô gái nhỏ kia vừa tiến vào phòng bếp, đợi chút nữa cô bé ra tới, anh nhìn thấy sẽ không nói như vậy nữa”
Bạn cần đăng nhập để bình luận