Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 537: Anh hùng cứu mỹ nhân 1

Chương 537: Anh hùng cứu mỹ nhân 1Chương 537: Anh hùng cứu mỹ nhân 1
Rạp chiếu phim cũng không xa, đi đường chỉ khoảng hai mươi phút, bọn họ mua ba phần bắp rang, cùng ba bình nước có ga ở cửa, liền vào rạp chiếu phim.
Trước mắt có hai bộ điện ảnh nổi tiếng nhất, một bộ là hài kịch, một bộ là phim cương thi, Thẩm Miên muốn xem phim hài kịch, Lục Tư Viễn muốn xem phim cương thi, Tiểu Thúy tỏ vẻ tùy ý.
Cuối cùng hai người chơi đoán số, Lục Tư Viễn thắng, ba người cùng đi xem phim cương thi.
Vào trong phòng chiếu phim, ánh đèn vừa tắt, Tiểu Thúy liền sợ đến dính sát vào Thẩm Miên, thấy cô khẩn trương như vậy, Thẩm Miên có chút dở khóc dở cười, còn chưa có chiếu phim, Tiểu Thúy đã sợ thành như vậy, phỏng chừng sau khi xem xong, sẽ gặp ác mộng.
Cô trước đó chính là suy xét đến Tiểu Thúy sợ hãi, cho nên mới muốn xem phim hài kịch, nề hà là Lục Tư Viễn gan lớn.
Khi phim điện ảnh bắt đầu, Tiểu Thúy sợ đến không dám hé răng, tinh thần căng chặt, Lục Tư Viễn lại hứng thú bừng bừng, xem thập phần hăng say, niên đại này, phim cương thi kỳ thật không khác phim hài lắm, cô cũng không có cảm thấy quá sợ, nhưng đối với Tiểu Thúy lần đầu xem phim kinh dị, lại khủng bố giống như bị bóng đè, mỗi khi cương thi lên sân khấu, liền che đôi mắt.
“Che mắt làm gì? Có chút xíu thế này cũng không khủng bố, đều là giả, không tin cậu nhìn xem, Miên cũng không sợ hãi.” Lục Tư Viễn thấy Tiểu Thúy sợ hãi, cố ý hướng dẫn cô mở mắt ra xem.
“Tớ không xem, tớ không xem” Tiểu Thúy che đôi mắt sống chết không buông tay.
Xem xong phim, cô bị dọa đến chân đều mềm ra, Thẩm Miên và Lục Tư Viễn mỗi người đỡ một bên cánh tay, đưa cô đi ra ngoài.
Lục Tư Viễn cười ngả trước ngã sau, Tiểu Thúy vẫn luôn kêu, “Tớ về sau không bao giờ xem nữa, quá khủng bố.”
“Nếu cậu sợ, tối nay ngủ cùng phòng với tớ đi” Thẩm Miên đã từng thể nghiệm qua cảm giác sợ hãi, thật là trắng đêm khó ngủ.
Tiểu Thúy vừa định nói chuyện, đột nhiên nghe được một giọng nữ kêu lên sợ hãi, “AI Cứu mạng, các ngươi làm gì, không cần lại đây, tránh ra, tránh ra......”
“Có ai đó đang kêu?” Lục Tư Viễn dựng lỗ tai lên.
“Hình như là ở ngõ nhỏ bên kia” Thẩm Miên chỉ về con ngõ nhỏ phía trước.
“Hẳn là cướp đi?” Thiếu niên nhiệt huyết mênh mông, cũng không đỡ Tiểu Thúy nữa, chạy nhanh đến đầu hẻm. 7 giờ tối, sắc trời đã đen, bên trong ngõ nhỏ không có đèn đường, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hai nam nhân đang vây một nữ sinh vào góc tường.
“Các ngươi làm gì?” Hắn hét lớn một tiếng, vọt qua.
Thẩm Miên và Tiểu Thúy cũng đi tới đầu hẻm, nhìn thấy Lục Tư Viễn tiến lên, sắc mặt Thẩm Miên lạnh lùng, đột nhiên nhớ tới, Lục Tư Viễn kiếp trước chính là đánh nhau đả thương người phải ngồi tù.
Nghĩ vậy, cô chạy nhanh nói với Tiểu Thúy, “Cậu mau đi gọi cảnh sát”
“Được được được” Tiểu Thúy lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, sắc mặt bị dọa trắng bệch, xoay người liền chạy.
Thẩm Miên không kịp nghĩ nhiều, cũng vọt vào ngõ nhỏ, cô muốn bảo đảm Lục Tư Viễn an toàn, đồng thời không cho hắn đả thương người.
Tên côn đồ không nghĩ tới đột nhiên sẽ có người lại đây, khiếp sợ, đang muốn che lại miệng nữ sinh liền khựng lại, hắn cắn răng, nảy sinh ác độc hướng về phía người tới nói: “Không liên quan đến chuyện của mày, mày tốt nhất đừng có xen vào việc của người khác.”
“Cứu tôi.”
Nhìn thấy có người lại đây, nữ sinh bị bao vây muốn chạy ra, lại bị tên côn đồ ngăn lại. “Buông cô ấy ra.” Lục Tư Viễn rong lên một câu, dù cho hắn rất cao, lại cố ý rống lớn, nhưng giọng vịt đực lại bại lộ tuổi thực của hắn.
“Ha ha, chỉ là một thằng oắt con.” Hai tên côn đồ vừa nghe được âm thanh của Lục Tư Viễn, liên cười nhạo ha ha lên.
Còn tưởng rằng người tới là một nhân vật ghê gớm nào đó, hóa ra chỉ là một thằng nhãi, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận