Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 539: Điền Màu Nghiên

Chương 539: Điền Màu NghiênChương 539: Điền Màu Nghiên
“Đừng đuổi theo, hai người bọn họ là người lớn, nếu đánh nhau cùng bọn họ, cậu không chiếm được tiện nghi”
“Cậu không phải đã báo nguy sao? Để cảnh sát tới bắt bọn họ vào ăn cơm tù.” Tôn Hà mới lớn như vậy, đã đi làm côn đồ, về sau chính là u ác tính của xã hội, cần nhân lúc còn sớm kéo đi cải tạo.
Thẩm Miên nhún nhún vai, nói một sự thật, “Đã báo nguy, nhưng cảnh sát khẳng định không tới nhanh như vậy, bọn họ vẫn kịp đánh ngươi một trận rồi mới trốn chạy”
Hiện tại thông tin không có phương tiện, Tiểu Thúy đi gọi điện thoại báo nguy, chờ cảnh sát đạp xe lại đây, trung gian không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian.
Lục Tư Viễn lúc này đã hiểu, hợp lại Thẩm Miên vừa rồi nói báo nguy, không phải vì bắt hai người này, chỉ là muốn hù dọa bọn họ.
Hắn bất mãn hừ một tiếng, “Nếu động thủ, dù cho ta bị đánh ngã, cũng phải ôm lấy chân bọn họ, kéo dài cho tới khi cảnh sát lại đây bắt bọn họ đi.”
Thẩm Miên trợn trắng mắt, “Vậy ngươi đuổi theo đi! Ta phải đi về ngủ.”
Lục Tư Viễn: “......” Con bé này.....bỏ đi, hắn vĩnh viên không doi thắng cô.
Nhìn thấy hai người vẫn luôn nói chuyện, cũng chưa chú ý tới chính mình, nữ sinh được cứu trong lòng hụt hãng.
Vừa rồi còn tưởng rằng hai người này là đồng bọn của đám người xấu, cô sợ hãi không thôi, hiện tại đã được cứu, lại biết bọn họ không phải một đám, cô cũng không sợ nữa.
Lại thấy Lục Tư Viễn vóc dáng cao cao, giống như cùng tuổi với cô, trong lòng liền có đóa hoa mùa xuân chậm rãi nở rộ.
“Cảm ơn cậu đã cứu tớ, tớ tên Điền Màu Nghiên, cậu tên là gì? Hôm nào tớ mang ba mẹ tớ tới cửa cảm tạ cậu”
Điền Màu Nghiên trực tiếp tránh đi Thẩm Miên, chỉ cảm tạ một mình Lục Tư Viễn.
Loại tình huống chỉ có trong phim điện ảnh này, lại phát sinh trong đời sống hiện thực, cô cảm thấy đặc biệt lãng mạn, giống như là trời cao an bài duyên phận vậy.
Điền Màu Nghiên?
Thẩm Miên ở trong lòng yên lặng niệm cái tên này một lần, chỉ cảm thấy giống như đã nghe qua, đặc biệt quen thuộc.
Ngõ nhỏ quá đen, Lục Tư Viễn nhìn Điền Màu Nghiên cũng chưa chú ý tới thân sắc của Thẩm Miên, hắn giờ phút này đang bùng nổ cảm giác anh hùng, “Tớ tên Lục Tư Viễn, là học sinh cao trung ba, cứu cậu là chuyện nhỏ không tốn sức gì, đổi lại là người khác, cũng sẽ hỗ trợ, cậu cũng đừng quá cảm kích.”
“Bạn là học sinh cao trung ba?” Điền Màu Nghiên có chút kích động, người này thế nhưng cũng là học sinh, chỉ tiếc là học ở cao trung ba, nếu học ở cao trung một thì tốt rồi, “Tớ là học sinh cao trung hai”
Học sinh cao trung hai? Thẩm Miên nhíu mày, trong lòng ẩn ẩn có một suy đoán, “Đã khuya rồi, chúng ta đi về trước đi! Nếu còn không đi, đợi chút nữa trường học sẽ đóng cửa” Ngõ nhỏ quá tối, ở chỗ này lâu cũng không an toàn, Thẩm Miên sợ không chờ được cảnh sát tới, mà chờ được Tôn Hà đã đi còn quay lại.
Vừa rồi cô chỉ là dọa bọn họ rời đi, có khả năng bọn họ sau khi phản ứng lại đây, liền quay trở lại.
Lục Tư Viễn sau đó mới nhớ tới, trường học 8 giờ rưỡi sẽ đóng cửa, hắn dặn dò Điền Màu Nghiên một câu, “Cậu cũng về nhà sớm một chút đi! Nữ sinh buổi tối không nên chạy loạn khắp nơi, không an toàn”
“Ừ.”
Điền Màu Nghiên gật đầu, theo sát ở phía sau Lục Tư Viễn ra ngõ nhỏ, cô muốn nhìn bộ dáng Lục Tư Viễn.
Sau khi ba người ra khỏi ngõ nhỏ, Điền Màu Nghiên liền gấp không chờ nổi nhìn về phía Lục Tư Viễn, sau khi thấy rõ bộ dáng của hắn, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ lên, hắn cũng thật soái khí, so với Cố Kiến Bân năm hai còn đẹp trai hơn.
Lại nhìn Thẩm Miên một cái, môi cô không vui nhấp lên, không thể không nói, cô gái nhỏ này rất đẹp, tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng xác thật đẹp hơn so với cô.
Trong lòng cô chua lòm, có chút hụt hãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận