Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 550: Tư Vũ, các ngươi nhận thức?

Chương 550: Tư Vũ, các ngươi nhận thức?Chương 550: Tư Vũ, các ngươi nhận thức?
Lục Tư Viễn vội vã chạy đến cổng trường, kết quả lại không thấy được Thẩm Miên, hắn cho rằng Thẩm Miên đã đi rồi, đang hùng hùng hổ hổ oán giận, đột nhiên nghe được có người ở sau lưng kêu một tiếng, “Lục Tư Viễn”
Quay đầu, liền thấy hai nam hai nữ đứng ở dưới tàng cây bên cạnh cổng lớn, bởi vì ngày đó là buổi tối, hơn nữa hắn cũng không có cẩn thận đi xem bộ dáng Điền Màu Nghiên, cho nên không nhận ra cô, nhưng Chu Tư Vũ ở bên cạnh lại hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Hôm nay Lục Tư Viễn so với buổi tối hôm trước thoạt nhìn còn soái khí hơn, sắc mặt Điền Màu Nghiên không chịu khống chế đỏ lên.
Lục Tư Viễn cho rằng Chu Tư Vũ biết Thẩm Miên ở chỗ này, lại đây gây phiền toái, sắc mặt tức khắc trầm xuống.
Sắc mặt Chu Tư Vũ cũng không đẹp hơn là bao, cô nằm mơ cũng không ngờ rằng người cứu Điền Màu Nghiên thế nhưng là Lục Tư Viễn. Nếu sớm biết rằng là hắn, nói cái gì cô cũng sẽ không đưa Điền Màu Nghiên tới đây.
Càng sẽ không nói việc này cho Cố Kiến Bân, vốn dĩ chỉ là thuận miệng tìm một đề tài, không nghĩ tới lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai người Lục Tư Viễn và Thẩm Miên giống như là gắn với nhau, hắn ở chỗ này, Thẩm Miên khẳng định cũng ở gần đây, nghĩ vậy, Chu Tư Vũ hoảng hốt nhìn khắp nơi.
Tất cả lực chú ý của Điền Màu Nghiên đều ở trên người Lục Tư Viễn, căn bản không có chú ý tới thần sắc của Chu Tư Vũ, cô chạy chậm đến bên cạnh Lục Tư Viễn, có chút thẹn thùng cười chào hỏi, “Lục Tư Viễn, cậu còn nhớ tớ không? Tớ là Điền Màu Nghiên, buổi tối chủ nhật cậu đã cứu tớ thoát khỏi hai tên côn đồ.”
Vì tới gặp Lục Tư Viễn, 5 giờ sáng cô đã rời giường, mặc bộ quần áo xinh đẹp nhất, dùng nơ con bướm kẹp tóc, chính là vì bày ra bộ dáng xinh đẹp nhất ở trước mặt Lục Tư Viễn.
“Vốn dĩ không nhớ rõ, nhưng cậu vừa nói thì tớ nhớ ra rồi.”
Thái độ Lục Tư Viễn cực kỳ có lệ, hắn căn bản không có tâm tư phản ứng Điền Màu Nghiên, cảm giác thành tựu anh hùng cứu mỹ nhân cũng đã sớm qua, ánh mắt hắn tùy ý đảo qua người cô, dừng ở trên người Chu Tư Vũ.
Thấy thái độ hắn lãnh đạm, không giống buổi tối ngày hôm đó quan tâm cô, Điền Màu Nghiên có chút mất mát, lại thấy hắn nhìn chằm chằm vào Chu Tư Vũ, tức khắc không vui, “Người cậu cứu chính là tớ, nhìn cậu ấy làm gì?”
Lục Tư Viễn không phản ứng cô, mà tới gần Chu Tư Vũ một bước, “Chu Tư Vũ, cậu lại định giở trò gì?” Đừng nghĩ hắn không nhìn thấy, ánh mắt cô vẫn luôn lia khắp nơi, khẳng định là đang tìm Thẩm Miên.
Tuổi còn nhỏ, tâm nhãn đã hư, nhìn liền thấy chán ghét.
“Tư Vũ, các em nhận thức nhau sao?” Cố Kiến Bân vẻ mặt nghi hoặc hỏi Chu Tư Vũ, vốn dĩ, đây là sự tình của Điền Màu Nghiên, hắn không tính toán nói chen vào, nhưng không nghĩ tới, Lục Tư Viễn lại nhận thức Chu Tư Vũ.
Xem tình huống, hai người tựa hồ còn có xích mích.
Trải qua hơn một tháng ở chung, hắn cảm thấy Chu Tư Vũ không tôi, tính tình tốt, học tập tốt, còn thực văn tĩnh, hẳn là sẽ không kết oán cùng người khác mới đúng, huống chi, hai người còn không học chung một trường.
Trác Phong cũng không hiểu ra sao, tay chỉ qua lại giữa Chu Tư Vũ và Lục Tư Viễn, “Sao lại thế này? Không phải Điền Màu Nghiên tới cảm tạ người cứu em ấy sao? Sao Tư Vũ và hắn lại nhận thức nhau? Việc này cũng quá trùng hợp đi?”
Tình cảnh này, Chu Tư Vũ cũng bất ngờ, đối mặt với ánh mắt hung tợn của Lục Tư Viễn, phản ứng đầu tiên của của cô chính là giả vờ thực vô tội, đầu óc lại bay nhanh nghĩ đối sách.
“Đang hỏi cậu đó? Cậu không biết nói chuyện sao? Sao cậu lại nhận thức Lục Tư Viễn?” Điền Màu Nghiên tức giận trừng Chu Tư Vũ, cô căn bản không chú ý tới thái độ của Lục Tư Viễn, chỉ hối hận không nên mang theo Chu Tư Vũ lại đây, phá hủy lần gặp mặt tốt đẹp thứ hai giữa cô và Lục Tư Viễn.
Tóm lại, Điền Màu Nghiên quy kết sự lãnh đạm của Lục Tư Viễn đều do Chu Tư Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận