Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 561: Báo tin 2

Chương 561: Báo tin 2Chương 561: Báo tin 2
“Miên có ở trong tiệm không? Mẹ có việc nói cùng con bé.”
Rốt cuộc đã tìm được người, trong lòng bác Lưu kiên định xuống dưới, cô rất ít tới trong thành phố, trời xa đất lạ, đi lại hoảng hốt, còn may nơi này không tính là khó tìm.
“Miên đi ra ngoài mua cơm, một lát sẽ trở về, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Tiểu Thúy có chút lo lắng.
“Lan phương đã biết Miên đi học ở cao trung ba, mẹ tới báo tin”
“A?” Sắc mặt Tiểu Thúy biến đổi, sốt ruột truy vấn, “Mẹ, không phải là mẹ nói lỡ miệng chứ?”
Miên đối với nhà các cô tốt như vậy, nếu mẹ cô nói việc này ra, cô cũng không biết nên đối mặt với Miên như thế nào.
“Mẹ nào có miệng rộng như vậy? Cái gì nên nói cái gì không nên nói, mẹ vẫn biết” Bác Lưu nghĩ thầm, còn may là cô tới đây, ngay cả chính con gái của cô cũng hoài nghỉ là cô nói ra, huống chi người khác?
Tiểu Thúy thở phào nhẹ nhõm, trong tiệm có người kêu cô lấy tiền, cô chỉ có thể nói bác Lưu đi vào nghỉ một lát trước.
Thấy sinh ý trong tiệm tốt như vậy, đôi mắt bác Lưu đều thẳng. Rau xanh ở trong thôn không đáng giá tiền, thậm chí không cần tiền, tới nơi này đều bán ra giá trên trời.
Nếu ở nông thôn mà bán đắt như vậy, người cũng không thể sống nổi.
Lại thấy con gái của mình đứng ở kia thu tiền một chút đều không mệt, mỗi tháng còn có nhiều tiền công như vậy, khác gì tiền từ trên trời rớt xuống?
Khó trách tới trong thành phố làm công, không có quan hệ không được.
“Bác?” Thẩm Miên vừa mới đi đến cửa tiệm liền thấy bác Lưu, cô đi vào trong tiệm, quay đầu nói với Lục Tư Viễn, “Cậu lại đi mua một phần cơm trở về đi”
Lục Tư Viễn cũng đã gặp qua bác Lưu một lần, biết cô là mẹ Tiểu Thúy, không nói hai lời, buông đồ ăn trong tay xuống liền lại đi ra ngoài.
“Không cần đi mua, bác đã ăn cơm rồi” Bác Lưu thật ngại ở đây ăn cơm, trong thành phố đắt đỏ, cô là một người lớn, sao có thể để một đứa trẻ như Thẩm Miên mời cơm?
“Ăn qua cũng lại ăn thêm một chút, bác đạp xe từ nhà đến đây cũng mấy chục km mà, khẳng định đã đói bụng.”
Thẩm Miên không phải một người keo kiệt, hướng về phía những ích lợi mà Tiểu Thúy mang đến cho cô, đối tốt với bác Lưu một chút cũng không lô.
Hơn nữa, bác Lưu cũng coi như là người cung ứng đồ cho cô, đối xử với cô cũng tốt.
Bác Lưu nghe vậy trong lòng tràn đầy vui mừng, Miên tuổi tuy rằng không lớn, lại thật sự rất hiểu chuyện, cô nhìn Thẩm Miên từ trên xuống dưới, “Mới mấy tháng không gặp, cháu biến hóa nhiều đến mức bác sắp không nhận ra, vóc dáng cao lên không ít, người cũng càng ngày càng xinh đẹp, trông giống như tiểu tiên nữ vậy”
Lời này không phải khen tặng Thẩm Miên, là Thẩm Miên so với trước kia biến hóa quá lớn.
Thoát ly Thẩm gia, mỗi ngày không cần làm việc, chỉ học hành, khí chất của Thẩm Miên càng ngày càng tốt, làn da cũng thực trắng nõn, vóc dáng cao gầy, càng xem càng thấy xinh đẹp.
“Bác, bác khen làm cháu đều sắp tưởng là thật, cháu nào có đẹp như bác nói vậy” Mặc kệ lời bác Lưu nói có phải thật hay không, thân là nữ sinh được người ta khen như vậy, cô vẫn thật sự vui vẻ.
Kiếp trước cũng đã từng có người khen cô đẹp, nhưng lời trong lời ngoài đều tràn ngập tiếc hận.
Các cô đều sẽ nói: Miên, nếu em trang điểm, bảo dưỡng cẩn thận khẳng định sẽ rất xinh đẹp.
Khi đó, cô mỗi lần đều chỉ cười khổ một tiếng, không nói lời nào.
Nữ nhân đều thích xinh đẹp, cô cũng vậy, nhưng cô căn bản không có tỉnh lực đi trang điểm cho chính mình.
Chỉ có thể hâm mộ nhìn người khác mặc quần áo đẹp, trang điểm kiều diễm.
“Bác nói thật, cháu tự nhìn mình đã quen, không cảm thấy chính mình xinh đẹp, cháu nhìn thôn chúng ta xem, nào có ai đẹp hơn cháu?”
Càng nhìn Thẩm Miên, bác Lưu thậm chí càng thích cô gái nhỏ hiểu chuyện, xinh đẹp còn học tập giỏi này, Thẩm Kiến Hoa là bị ma quỷ cướp hết não, mới không đối xử tốt với đứa con gái này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận