Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 562: Báo tin 3

Chương 562: Báo tin 3Chương 562: Báo tin 3
Thấy bác Lưu chỉ lo nói chuyện phiếm cùng Thẩm Miên, quên mất cả chính sự, Tiểu Thúy không nhịn được nhắc nhở, “Mẹ, mẹ đã quên lý do tới nơi này rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Miên nhìn về phía bác Lưu, “Trong nhà phát sinh sự tình gì sao?”
“Xem bác này, chỉ lo nói chuyện phiếm” bác Lưu tự trách vỗ đùi một chút, “Miên, bác lần này đến đây, là tưởng nhắc nhở cháu gần đây phải chú ý một chút, mẹ cháu đã biết sự tình cháu đi học ở cao trung ba”
Không chờ Thẩm Miên nói chuyện, cô lại vội nói, “Chuyện này cũng không phải là bác nói ra, là Tư Vũ gọi điện thoại trở vê nói cho Lan Phương, sau khi bác biết liền chạy nhanh đến đây nói cho cháu”
Thấy bác Lưu một bộ dáng sợ cô hiểu lầm, Thẩm Miên cười, “Bác à, bác đừng lo lắng, cháu sẽ không hiểu lầm bác đâu, buổi sáng hôm nay cháu gặp được Tư Vũ, biết em ấy sẽ gọi điện thoại về nhà”
“Cháu đụng tới Tư Vũ?” bác Lưu thở phào nhẹ nhõm, “Hai cháu một người ở cao trung ba, một người ở cao trung hai, sao sẽ gặp nhau được?”
“Việc này nói ra thì rất dài, em ấy tới cao trung ba tìm người, lại gặp phải cháu.” “Ai” bác Lưu thở dài một hơi, “Cháu nói xem, người tốt sao cứ gặp phải mấy chuyện phiền phức vậy?”
Thẩm Miên thi đậu cao trung một, thành tích tốt như vậy, nhưng bị bức phải đến học ở cao trung ba, kết quả còn không trốn nổi người nhà này.
Thật là tạo nghiệt!
Thẩm Miên cười một chút, nói sang chuyện khác, “Bác, bác đã đói bụng đi? Ăn cơm trước đi.” Thẩm Miên mở hộp cơm ra, tiếp đón bác Lưu ăn cơm.
“Cháu xem, bác không có giúp được cháu việc gì, còn đến đây cọ cơm ăn, bác là một người lớn, đều thật ngại quá” Bác Lưu không phải một người thích chiếm tiện nghi của người khác, cô cảm thấy không giúp được Thẩm Miên cái gì, còn ăn một bữa cơm của người ta, trong lòng băn khoăn.
“Bác, bác vì việc này mà chạy mấy chục dặm, chỉ phần tâm ý này cũng đủ khiến cháu vui mừng, một bữa cơm tính là cái gì nha? Mời bác một bàn tiệc rượu cũng không quá phận.” Thẩm Miên là thật sự cảm kích phần tâm ý này của bác Lưu, giữa hai người tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng vẫn đối xử tốt với cô một cách thực thuần tuý.
“Có lời này của cháu, bác so với ăn một bàn tiệc rượu còn vui vẻ hơn”
Nói chuyện với Thẩm Miên, trong lòng bác Lưu thực thoải mái, cô từ thật xa chạy tới đây, tuy rằng không giúp được việc gì, cũng có một chút tư tâm, nhưng thật sự là vì tốt cho Thẩm Miên, sợ Chu Lan Phương tìm được Thẩm Miên.
Người khác hiểu tâm ý của cô, thuyết minh cô không đối xử tốt một cách vô ích với Thẩm Miên, thiệt tình không phó thác sai.
“Sao mọi người còn chưa có ăn cơm đi? Không cần chờ cháu, cháu ăn phần này cũng giống như vậy” Lục Tư Viễn múc cơm trở về, nhìn thấy mọi người còn chưa có ăn, cho rằng là đang đợi hắn.
“Ai! Được” Bác Lưu cười bưng chén lên.
Nhìn thịt trong chén, bác Lưu một trận ấm lòng, cô vừa rồi nhìn thấy Thẩm Miên cố ý chia nhiều thịt cho cô, cô bé này thật sự rất tinh tế.
Đáng tiếc! Không gặp được cha mẹ tốt.
Thẩm Kiến Hoa cũng là tạo nghiệt, nhặt người về tới, lại không coi người ta như con gái ruột mà đối đãi.
Bữa sáng uống lên một chút cháo, sau đó vẫn luôn không ăn cơm, lại đạp xe xa như vậy, bác Lưu là thật sự đói bụng, ăn đến ngon lành.
Tiểu Thúy nhìn Thẩm Miên đối xử với mẹ cô tốt như vậy, ngoài miệng chưa nói gì, nhưng trong lòng lại rất cảm động.
Cô gắp thịt trong chén của mình sang chén bác Lưu, để mẹ cô ăn nhiều thêm một chút, bác Lưu che lại chén không cần. “Trong chén của mẹ đã đủ ăn rồi, con ăn của con đi”
“Con ở đây mỗi ngày đều có thịt ăn, đã ăn đến ngán, mẹ ăn đi” Tiểu Thúy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận