Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 565: Ta dân quê không thịnh hành cái này

Chương 565: Ta dân quê không thịnh hành cái nàyChương 565: Ta dân quê không thịnh hành cái này
Hiện tại cuộc sống chậm rãi tốt lên, không nghĩ lại để cho con gái khổ, các cô gái trong thành phố đều ăn mặc xinh đẹp như vậy, cô không thể để con gái ăn mặc khổ.
“Con có quần áo mặc, không cần mua, nhưng mẹ cho chị của con mặc tốt một chút, chị đã lớn như vậy, mặc đẹp một chút, cũng có thể tìm được nhà chồng tốt, còn có em trai con, em ấy đang đi học, mẹ ngày thường cũng cho em ấy chút tiền tiêu vặt, cái áo ngắn màu xám của ba đã mặc được mười năm, khâu khâu vá vá bao nhiêu lần rồi, mẹ cũng thật lâu chưa mua đồ mới cho chính mình đi?”
Tiểu Thúy trước kia còn nhỏ, ở trong mắt nhà người, chính là một đứa trẻ, nói chuyện không có phân lượng, chỉ có thể là ba mẹ nói gì thì cô nghe cái đó, ba mẹ cũng chưa bao giờ nghiêm túc thương lượng sự tình gì với cô.
Nhưng từ sau khi cô có công việc, thái độ của ba mẹ liền thay đổi, đối đãi với cô như người lớn, lúc mới đầu, Tiểu Thúy còn có chút không quen, lâu đần cũng liền chậm rãi thích ứng, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng bọn họ nói chuyện phiếm một chút.
Nghe con gái mỗi câu nói, đều là suy nghĩ cho người trong nhà, cũng chưa nghĩ tới chính mình, lại nhớ đến con gái đều mặc lại quần áo thừa của Nhị Ni, bác Lưu một trận đau lòng, “Trong nhà rất tốt, trước kia không có tiền, cho nên mẹ và ba con mới không bỏ được mua quần áo mới cho con mặc, nghĩ mua cho chị mặc trước, khi chị con lớn hơn, quần áo nhỏ thì con cũng có thể mặc tiếp, con vẫn đang lớn, mua quần áo mới mặc không được bao lâu, chờ bao giờ con lớn, mới mua đồ mới cho con, chúng ta khi còn nhỏ cũng đều như vậy, không quá để ý suy nghĩ của con, chỉ nghĩ lớn thì cần mặc tốt một chút, kỳ thật, hiện tại ngẫm lại, cách làm của mẹ như vậy không khác gì mẹ của Miên, Tiểu Thúy, trong lòng con có trách mẹ và ba hay không?”
“Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy?” Tiểu Thúy nghe mẹ nói như vậy, trong lòng thực cảm động, “Mẹ, cách làm của mẹ không sai, nếu con là mẹ, con cũng sẽ làm như vậy, chị của con lớn hơn, cần mặc tốt hơn một chút, mẹ cũng đừng lấy mẹ Miên ra để so sánh, cô ấy sao có thể so sánh với mẹ được? Cô ấy đối xử với Miên như thế nào, con từ nhỏ đến lớn đều nhìn rõ, mẹ và ba sao nỡ đánh con như vậy?”
“Mẹ nào có được tốt như con nói vậy? Trong lòng con đừng oán hận mẹ là được.” Bác Lưu nghe con gái nói vậy, trong lòng thoải mái hơn không ít, cô cảm thấy thua thiệt con gái, nhưng theo như lời con gái nói, cô cũng không phải cố ý, trước kia điều kiện trong nhà không tốt là sự thật, nếu tình huống trong nhà tốt, cô mua cái gì cho Nhị Ni cũng sẽ mua cho Tiểu Thúy cái đó.
“Mẹ là mẹ đẻ của con, con yêu mẹ đều còn không kịp đâu” Tiểu Thúy trước kia không nói nhiều lắm, không biết biểu đạt tình cảm của chính mình, sau khi tới trong thành phố, tiếp xúc với nhiều người, tính cách cũng trở nên rộng rãi hơn một ít.
Bác Lưu bị lời Tiểu Thúy nói, làm cho một trận buồn nôn, cô ngày thường nào đã nghe qua như vậy?
Vì thế cười oán trách một câu, “Cái gì mà yêu với không yêu, dân quê chúng ta không thịnh hành cái này”
Tiểu Thúy bị bác Lưu chọc cười, kéo cánh tay cô đi trở vê, đột nhiên, nghênh diện đi tới một đạo bóng hình quen thuộc, ánh mắt cô sáng lên, đang muốn chào hỏi, liền thấy người nọ quay người lại, đi đến tiệm vàng ven đường.
“Con nhận thức cô ấy sao?” Thấy con gái nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia, bác Lưu kỳ quái hỏi một câu.
Người nọ ăn mặc, còn có khí chất trên người, vừa thấy liền không phải ở nông thôn.
Nhưng...... con gái sao sẽ nhận thức người thành phố chứ?
Nhìn ra nghỉ vấn nơi đáy mắt cô, Tiểu Thúy nhẹ giọng giải thích, “Mẹ, người kia có hơi giống chị nhận của Miên, con trước đó không phải đã nói với mẹ sao, Miên ở trong thành phố nhận một người làm anh? Người bên trong kia, chính là chị anh ấy, con đang nghĩ, có nên đi vào chào hỏi một cái hay không”
Bạn cần đăng nhập để bình luận