Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 574: Cầu cứu 2

Chương 574: Cầu cứu 2Chương 574: Cầu cứu 2
Lý Thơ Bình xác thật đã sợ nhũn cả người, cô buông tay ra, cảm xúc so với trước đó bình tĩnh hơn một ít, “Miên, em sờ một chút, con bé có phải sốt rất lợi hại hay không? Chị gọi con bé đã lâu, con bé một chút phản ứng cũng không có, ngày thường con bé ngủ rất nông, một chút động tĩnh liền sẽ tỉnh”
Thẩm Miên sờ một chút, khuôn mặt nhỏ tức khắc nhăn thành một đoàn, “Xác thật rất nóng, sao lại nóng nghiêm trọng như vậy?”
“Con bé từ hôm qua đã bắt đầu phát sốt, chị muốn đưa di bệnh viện, nhưng Đông Thành không cho, anh ấy nói uống chút thuốc hạ sốt là được rồi, giữa trưa hôm nay xác thật đã hạ sốt, chị cũng không biết sao mới đi ra ngoài một buổi trưa, trở về con bé đã nóng nghiêm trọng như vậy, Miên, con bé sẽ không có chuyện gì chứ?”
Thẩm Miên nhấp môi một chút, “chị Thơ Bình, chị đừng sợ, chúng ta hiện tại liền đưa cô bé đi bệnh viện.”
Vừa dứt lời, Hạ Nam liền từ trong phòng đi ra, trong tay hắn còn cầm một chiếc áo khoác, thấy Thẩm Miên ôm đứa trẻ, liền duỗi tay nhận lấy, lại để Thẩm Miên cầm áo khoác trong tay hắn, “Em mặc vào đi, bên ngoài lạnh.”
Buổi tối thực lạnh. Thẩm Miên chỉ mặc một bộ quân áo, đi ra ngoài sẽ bị lạnh.
Lý Thơ Bình vừa từ bên ngoài trở về, chưa cởi áo khoác, đứa trẻ bị sốt, trên người nóng, cần tán nhiệt, không thể mặc quá dày.
“Vâng.”
Thẩm Miên tiếp nhận áo khoác, cũng chưa kịp mặc, lớn tiếng nói với Tiểu Thúy một tiếng, ba người liền vội vàng đi xuống lầu.
Khi tới trên xe, Thẩm Miên ôm đứa trẻ cùng Lý Thơ Bình ngồi ở phía sau, Hạ Nam trầm mặc lái xe trực tiếp đi bệnh viện.
Bệnh viện những năm 80 không giống thế kỷ 21, tới ban đêm, bệnh viện ngoại trừ nhân viên trực ban, gần như không có ai.
Biết là có đứa trẻ cần khám gấp, bác sĩ trực ban vội vã ra tới, nhìn đứa trẻ một chút, sắc mặt tức khắc biến đổi, “Sao các người lại thế này? Đứa trẻ bị sốt thành thế này mới đưa tới bệnh viện?”
“Bác sĩ, cầu xin bác sĩ cứu con gái của tôi” Lý Thơ Bình bắt lấy cánh tay bác sĩ, có chút kích động.
“Chị Thơ Bình, chị trước buông bác sĩ ra, để bác sĩ khám bệnh cho cô bé.”
Thẩm Miên vội vàng giữ chặt Lý Thơ Bình, bác sĩ cùng hộ sĩ ôm đứa trẻ vào phòng cấp cứu, hai người nôn nóng chờ ở ngoài cửa.
Hạ Nam đăng ký viện phí trở về, nhìn thấy hai người đáng thương súc ở trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, không khỏi nhíu mày.
Bên ngoài phòng cấp cứu an tĩnh một mảnh, tiếng hít thở của ba người đều rõ ràng đến có thể nghe được.
Đại khái qua một giờ, cửa phòng cấp cứu mới từ bên trong mở ra.
Nhìn thoáng qua Lý Thơ Bình, biểu tình bác sĩ tràn đầy trách cứ, “Cô làm mẹ như thế nào vậy? Đứa trẻ đã bị viêm phổi, sốt cao không lùi, dễ bị cháy hỏng đầu óc có biết không?”
“Viêm phổi?” Trái tim Lý Thơ Bình thắt lại.
“Đứa trẻ hiện tại không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn cần nằm viện trị liệu.” Bác sĩ trầm khuôn mặt thúc giục, “Mau đi làm thủ tục nhập viện đi!”
“Anh đi làm.” Hạ Nam nói.
“Hạ Nam, cảm ơn anh.” Nghe nói đứa trẻ không có nguy hiểm đến sinh mệnh, Lý Thơ Bình dần dần khôi phục bình tĩnh.
“Không có việc gì.”
Hạ Nam xoay người đi đến chỗ thu phí.
Không bao lâu sau, hộ sĩ ôm đứa trẻ từ phòng cấp cứu đi ra, Lý Thơ Bình và Thẩm Miên vội vàng tiến lên, tiếp nhận đứa trẻ, đi theo sau hộ sĩ đến phòng bệnh.
“Các cô nhìn bình nước muối này, nếu thấy sắp hết nước thì đi gọi tôi” Hộ sĩ giao đãi nói. Hộ sĩ vừa mới đi không bao lâu, Hạ Nam liên vào phòng bệnh nhìn gương mặt đỏ rực của đứa trẻ, Hạ Nam hỏi, “Uông Đông Thành không ở nhà sao?”
Biểu tình Lý Thơ Bình hơi đổi, ánh mắt né tránh nói: “Ngày mai anh họ anh ấy kết hôn, anh ấy đã về nhà”
Đông Thành nhất định là không trông đứa trẻ, không biết tình huống đứa trẻ rất nghiêm trọng, cho nên mới đi, bằng không, hắn nhất định sẽ không vô tình như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận