Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 577: Ngươi vẫn là cái tiểu lảm nhảm

Chương 577: Ngươi vẫn là cái tiểu lảm nhảmChương 577: Ngươi vẫn là cái tiểu lảm nhảm
Thấy cái miệng nhỏ của cô nói không ngừng, ngay cả giọng nói đã tăng lớn cũng chưa phát hiện ra, đáy mắt Hạ Nam hiện lên một tia ý cười, “Trước kia không phát hiện, em cũng là một người thích lảm nhảm”
“....” Thẩm Miên quẫn bách le lười một chút, “anh Hạ, em không nhịn được, anh có thể nào cảm thấy em quá phiền hay không?”
Anh Hạ nhất định là rất ghét buôn chuyện, Thẩm Miên càng nghĩ càng quân bách, cô ngày thường cũng không nói nhiều như vậy, vừa rồi cũng không biết sao lại không khống chế được, lập tức lải nhải lên.
Nhìn bộ dáng cô quan bách, ánh mắt Hạ Nam hơi lóe, nói đến cũng kỳ quái, ngày thường, hắn xác thật không thích người khác lải nhải, nhưng nghe cái miệng nhỏ của cô nói blah blah không ngừng, hắn lại một chút cũng không chê phiền.
“Trước mắt vẫn cảm thấy ổn.”
Thẩm Miên chớp chớp mắt, lời này có ý gì?
Cô có chút không lý giải được, anh Hạ tựa như Vô Tự Thiên Thư, quá làm người không cân nhắc ra được.
Hạ Nam cũng không có giải thích cho cô, duỗi tay đẩy cửa phòng bệnh ra, “Đi vào ngồi đi, bên ngoài lạnh lẽo.”
Thẩm Miên đi cởi áo khoác, “anh Hạ, áo này anh mặc đi! Em ở bên trong không lạnh, bên ngoài gió có chút lớn” Cuối mùa thu gió thổi qua là thật sự lạnh.
Hắn ra cửa chỉ mặc một cái áo, đứng ở đây gió lạnh thổi, dễ bị sinh bệnh.
“Anh đã quen rồi, không lạnh, em mặc đi!” Hạ Nam ngăn động tác cởi áo khoác của cô lại, còn thuận tay nắm thật chặt cổ áo cho cô.
Thẩm Miên tay chân nhẹ nhàng vào phòng, thấy Lý Thơ Bình vẫn thở đều đều, rõ ràng còn đang ngủ, liền thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô nói quá kích động, âm thanh có hơi chút lớn, còn may không đánh thức chị Thơ Bình.
Bằng không, Lý Thơ Bình biết cô ở sau lưng nói Uông Đông Thành, nhất định sẽ không vui, Lý Thơ Bình thực giữ gìn Uông Đông Thành, cô có thể nhìn ra.
Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Lý Thơ Bình khi ngủ, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nếu Lý Thơ Bình gả đúng người, cả đời này đều sẽ trải qua trôi chảy như ý, Lý gia cũng sẽ không đến nông nỗi nhà tan cửa nát, hy vọng ở dưới sự trợ giúp của cô, Lý Thơ Bình cả đời này không cần giống như đời trước.
Về phần Uông Đông Thành, người như vậy, nên xuống địa ngục. “Hat xì.....” Uông Đông Thành vừa về đến nhà, liền ngồi xuống bàn tiệc, đánh một cái hắt xì thật mạnh, hắn xoa nhẹ cái mũi một chút, trong lòng trào ra một cổ dự cảm không ổn.
Không phải là đứa trẻ xảy ra chuyện gì chứ? Con mắt bên phải của hắn vẫn luôn nhảy lợi hại.
“Muộn như vậy mới trở về, đều bị cảm lạnh rồi” Phan Sẽ Vân đau lòng nhìn con trai, lại nhân cơ hội oán trách con dâu, “Con chính là quá chiều Thơ Bình, anh họ con kết hôn là chuyện lớn như vậy, nó không trở lại thì thôi, còn kéo con muộn như vậy”
“Mẹ, con không phải đã nói với mẹ sao? Đứa trẻ bị bệnh, cô ấy phải đưa đứa trẻ đi bệnh viện.” Uông Đông Thành bất mãn nhìn về phía mẹ, ngày thường ở trước mặt hắn nói Lý Thơ Bình cũng thôi đi, hiện tại ở trong nhà người ta, cũng nói này đó, bảo hắn để mặt mũi đi nơi nào?
Làm cho hắn giống như người sợ vợ vậy.
Ba người cậu, mấy ông anh họ, em họ, đều đang nhìn.
Phan Sẽ Vân thấy con trai che chở con dâu, càng không thoải mái, “Các con khi còn nhỏ có ai chưa từng sốt qua? Ai không phải là uống thuốc hạ sốt là được? Trong nhà lại không phải mở ngân hàng, chỉ bị chút xíu như vậy còn đưa đi bệnh viện, mẹ thấy nó chính là khinh thường người nhà quê nên không nghĩ tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận