Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 589: Động thủ 2

Chương 589: Động thủ 2Chương 589: Động thủ 2
“Uông Đông Thành, anh điên rồi sao?”
Lý Thơ Bình đau lòng dỗ đứa trẻ, trái tìm giống như rơi vào động băng, càng ngày càng lạnh, lần đầu tiên bắt đầu sinh ra ý niệm ly hôn.
Cuộc sống khổ một chút cô cũng không sợ, Uông Đông Thành các loại biến tướng đòi tiền, cô cũng tổng cảm thấy hắn sẽ trở lại tốt như xưa, Phan Sẽ Vân làm khó dễ cô cũng nhịn, nhưng hắn hiện tại lại có thể nói rằng cô và Hạ Nam quan hệ bất chính, đối với con cũng thờ ơ, điều này làm cho tín niệm trong đáy lòng cô chậm rãi sụp xuống.
“Tôi là điên rồi” Uông Đông Thành chỉ vào đỉnh đầu của chính mình tự giễu, “Vợ tôi đều đội mũ xanh lên đỉnh đầu tôi, tôi còn không điên sao? Tôi không có giết người đã là tốt rồi.”
“Bang
Đối với Lý Thơ Bình tới nói, loại lời nói này chính là một loại nhục nhã cực lớn, không chỉ nhục nhã cô, còn nhục nhã Hạ Nam, cô rốt cuộc không nhịn được tức giận, tát Uông Đông Thành một cái, từ nhỏ đến lớn, cô lần đầu tiên phẫn nộ như vậy.
“Cô dám đánh tôi?”
Từ nhỏ đến lớn, trước nay không ai dám đánh Uông Đông Thành, giá trị phẫn nộ của hắn nháy mắt bay lên, trở tay liền tát Lý Thơ Bình mấy cái, đứa trẻ bị dọa cho oa oa khóc lớn, Lý Thơ Bình bị đánh lại như là búp bê vải bị rút mất linh hồn.
Đánh Lý Thơ Bình, Uông Đông Thành cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn gương mặt sưng đỏ của Lý Thơ Bình, cùng biểu tình đạm mạc giống như là đã chết tâm của cô, hắn đột nhiên có chút sợ hãi.
“Thơ Bình, thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh không phải cố ý, anh uống quá nhiều rượu, anh vừa rồi nhất thời không khống chế được chính mình, thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh đáng chết, anh đáng chết, Thơ Bình, em đánh anh đi, em đánh anh đi, em trở về đi”
Uông Đông Thành nói, người cũng chậm rãi quỳ xuống mặt đất, ôm chân Lý Thơ Bình, khẩn cầu Lý Thơ Bình tha thứ.
Trong lòng hắn thực đã hiểu, đánh Lý Thơ Bình là phạm vào tối ky, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách hắn, là Lý Thơ Bình ngày thường quá kính cẩn nghe lời, hắn nói cái gì, Lý Thơ Bình cũng không phản bác, tính tình tốt, văn tĩnh, chậm rãi đã cổ vũ cho uy phong của hắn, làm hắn cảm thấy hắn là chủ của gia đình, Lý Thơ Bình không rời xa được hắn.
Lý Thơ Bình đột nhiên động thủ, hắn lập tức tức đến phát ngốc.
Nhìn nam nhân quỳ gối trước mặt chính mình, Lý Thơ Bình lại cảm thấy trong lòng bình tĩnh dị thường, cũng có thể nói là tâm đã chết, từng cọc từng chuyện trong quá khứ hiện lên ở trong óc, cô đột nhiên đối với người nam nhân này, lại không có cảm giác, giống như là đang nhìn một người xa lạ.
“Thơ Bình, em nói một câu được không? Anh thật sự biết sai rồi, anh vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động, anh thật sự chưa từng nghĩ sẽ động thủ đánh em” Cô càng không nói lời nào, Uông Đông Thành càng cảm thấy hoảng hốt.
Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu Lý Thơ Bình chết tâm, ly hôn với hắn, hắn liền cái gì cũng đều không chiếm được, sẽ lại biến thành ke một nghèo hai trắng trước kia, duy nhất không giống nhau chính là, hiện tại có hơi chút bằng cấp, muốn sống tốt, phải một bước một dấu chân.
Nếu Lý Càng cố ý muốn chỉnh hắn, hắn ở trong thành phố ngay cả một phần công tác sợ là cũng không tìm được, trở lại trong thôn, cũng sẽ bị người toàn thôn nhạo báng, biết rõ hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng, Uông Đông Thành hận không thể băm rớt đôi tay của chính mình, hắn vừa rồi sao lại không nhịn xuống chứ?
Mặc kệ hắn có khẩn cầu như thế nào, Lý Thơ Bình đều thờ ơ, cô ôm đứa trẻ ngồi vào trên giường, căn bản không để ý tới Uông Đông Thành.
Hai người cứ giằng co như vậy hơn mười phút, thẳng đến khi bác sĩ lại đây kiểm tra phòng, Uông Đông Thành mới từ trên mặt đất đứng lên.
Nhìn thấy trên mặt Lý Thơ Bình có một vết bàn tay, lại nhìn Uông Đông Thành, sắc mặt bác sĩ tức khắc trầm xuống, đây là chuyện của nhà người khác, hắn cũng không thể quản, nhìn tình huống của đứa trẻ xong liền rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận