Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 594: Đi cục cảnh sát 1

Chương 594: Đi cục cảnh sát 1Chương 594: Đi cục cảnh sát 1
Các học sinh khác đi ngang qua đều dừng bước chân tò mò nhìn một màn này.
Thẩm Miên là người đứng thứ nhất toàn thành thị lại vào học ở cao trung ba, không ít học sinh đều nhận thức cô, thấy có người muốn đánh cô, có học sinh chuẩn bị hỗ trợ, càng có rất nhiều ở bên cạnh xem diễn.
Mọi người đều không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết có người muốn đánh cô.
Thấy nhiều học sinh nhìn như vậy, Thẩm Kiến Hoa trừng mắt nhìn vợ một cái, “có lời gì trở về lại nói, ngươi ở đây động tay chân làm gì?” Đợi chút nữa kinh động đến giáo viên và hiệu trưởng trường học, lại gặp phải một đống chuyện.
Nghe vậy, Chu Lan Phương có chút không cam lòng, nhưng cũng không tiếp tục động thủ, hướng về phía Thẩm Miên nói: “Đi, theo chúng ta trở về.”
Thẩm Miên mắt lạnh nhìn hai người, “Đó là nhà các người, không phải nhà tôi, phải đi về là các người trở về, tôi sẽ không đi”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Thẩm Kiến Hoa lại trầm xuống, “Miên, đây là ở trường học của con, gây chuyện quá khó coi, con ở trước mặt bạn học cũng sẽ bị mất mặt, con hiện tại cũng đừng nói lời giận dỗi, trước cùng chúng ta trở về, có lời gì, chúng ta Ở trong nhà nói.” “Trở ve tôi còn có the đi ra sao?” Thẩm Miên trào phúng một tiếng, “Gia đình ăn thịt người không nhả xương kia, tôi sẽ không trở về nữa”
“Con oắt chết đầm kia, cho mày mặt mũi mà mày còn không biết xấu hổ, mày chính là muốn tìm chuyện có phải hay không?” Chu Lan Phương tức giận, cô mới mặc kệ có ai đang xem hay không, đi lên liền muốn nắm tai Thẩm Miên, Thẩm Miên lại lần nữa linh hoạt né được.
“Mọi người nhường một chút, nhường một chút”
Hai nam nhân mặc cảnh phục từ trong đám người di ra.
Cảnh sát nhanh như vậy đã tới?
Lại thấy người đi tới cùng cảnh sát, đôi mắt Thẩm Miên tức khắc sáng ngời, khó trách cảnh sát tới nhanh như vậy, hóa ra là anh Hạ mang cảnh sát đến.
Cô sửa lại biểu tình lạnh nhạt vừa rồi, vành mắt đỏ lên, ủy khuất chạy tới tránh ở phía sau Hạ Nam, do ra một cái đầu nhỏ, nói với cảnh sát: “Chú cảnh sát, cứu mạng”
Cảnh sát thấy bộ dáng Thẩm Miên ủy khuất sợ hãi, tức khắc dâng lên lòng trắc ẩn, lại thấy biểu tình Thẩm Kiến Hoa cùng Chu Lan Phương hung ác, sắc mặt bọn họ trầm xuống.
“Có người báo nguy, nói nơi này có người ức hiếp học sinh, là chuyện như thế nào?” Tham Kien Hoa cung Chu Lan Phuong bi canh sát đột nhiên xuất hiện làm cho ngốc, nghe cảnh sát nói, Thẩm Kiến Hoa hoàn hồn trước hết, “Đồng chí cảnh sát, hiểu lầm, đây là hiểu lầm, không ai đánh chửi học sinh, đây là con gái của tôi, chúng tôi tới đón con bé về nhà.”
“Đúng đúng đúng, trời đất chứng giám, đồng chí cảnh sát chúng tôi thật sự không có đánh chửi học sinh” Tục ngữ nói, ở ác gặp ác, Chu Lan Phương là ác nhân, ngoại trừ sợ người lợi hại hơn chính mình, còn sợ cảnh sát.
Cô không hiểu pháp luật, tổng cảm thấy chỉ cần cảnh sát xuất hiện, là có thể bắt cô lại, làm cô sợ hãi.
Nghe vậy, cảnh sát quay đầu nhìn về phía Hạ Nam, người báo cảnh sát là hắn, nếu đúng như hai người này nói, vậy Hạ Nam là báo giả.
“Đồng chí cảnh sát, bọn họ chính là muốn đánh cháu, nơi này có nhiều học sinh như vậy, đều nhìn thấy” Thẩm Miên đáng thương vô cùng nhìn cảnh sát, nước mắt không ngừng đảo quanh vành mắt, một bộ dáng đã chịu kinh hách.
Học sinh chung quanh nghe vậy, lập tức nói: “Đúng vậy, bọn họ muốn đánh cậu ay chúng cháu đều thấy.”
Biểu tình hung ác vừa rồi của Chu Lan Phương, các học sinh vây xem đều có chút sợ hãi, tư tưởng của bọn họ chất phác, trong lòng mỗi người đều ẩn chứa một trái tim thấy việc nghĩa hăng hái làm. Là học sinh, liền phải nói thật, bọn họ vừa roi đã nhìn thấy nữ nhân này muốn đánh Thẩm Miên.
“Chúng mày nói bậy gì đấy?” Chu Lan Phương hướng về phía các học sinh chung quanh tức giận mắng lên, “Ai đánh nó? Chúng mày mắt mù có phải hay không?”
Trời đất chứng giám, cô đúng là muốn đánh Thẩm Miên, nhưng cô một đầu ngón tay cũng không có đụng tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận