Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 600: Một bữa cơm không ăn không đói chết

Chương 600: Một bữa cơm không ăn không đói chếtChương 600: Một bữa cơm không ăn không đói chết
Khi nói chuyện, hai người đã chạy tới trước xe, đang định lên xe, Lục Tư Viễn liền từ bên cạnh chạy ra tới, tức giận hỏi, “Sự tình xử lý tốt chưa?”
“Sao ngươi lại từ chỗ này chạy ra?” Nhìn Lục Tư Viễn không biết từ nơi nào đột nhiên nhảy ra tới, vẻ mặt Thẩm Miên kỳ quái.
Lục Tư Viễn vốn dĩ có một bụng hỏa khí, nghe cô nói vậy, lại càng không vui, trừng mắt nhìn cô một cái, nói: “Ngươi còn có mặt mũi hỏi sao, đã nói là ta đi báo nguy, kết quả vừa gọi điện thoại, đã nghe nói có cảnh sát đi ra rồi, chờ ta trở lại, bóng người các ngươi cũng không thấy”
Biết bọn họ ở cục cảnh sát, hắn liên chờ ở chỗ xe của Hạ Nam, chờ suốt một, hai giờ, sau lại nhìn thấy hai vợ chồng Thẩm Kiến Hoa đen mặt ra tới, đại khái cũng đoán được sự tình đã xử lý thực thuận lợi, nhưng tưởng tượng công lao lớn như vậy lại không có quan hệ với hắn, hắn liền không vui.
Anh Hạ cũng thật là, báo nguy cũng không nói trước cho hắn biết, một người trưởng thành, đoạt công lao với hắn làm gì?
“Cảnh sát tới, chúng ta liền đi luôn, vẫn luôn không có nhàn rỗi, đã quên mất ngươi, là ta sai” Sau khi tới cục cảnh sát, cô vẫn luôn không rảnh rỗi, đã thật sự quên mất Lục Tư Viễn. Không nghĩ tới, tên này thế nhưng đợi ở cửa Cục Cảnh Sát lâu như vậy.
Lục Tư Viễn hừ một tiếng, “Ta đến bây giờ ngay cả một miếng cơm chiều cũng chưa được ăn, ngươi chỉ nói một câu sai rồi là được à?”
Thẩm Miên bất đắc dĩ nhún vai, “Chúng ta cũng chưa ăn, chờ chủ nhật ta nấu đồ ăn ngon cho ngươi”
“Ta cuối tuần trước cũng chưa trở về, cuối tuần này phải về nhà”
“Vậy cuối tuần sau nữa sẽ nấu cho ngươi ăn, dù sao cũng không thiếu của ngươi một bữa cơm, muốn ăn cái gì sẽ làm cho ngươi cái đó” Sau khi biết thân thế, tâm tình của Thẩm Miên tốt hơn, đối với Lục Tư Viễn cũng nhiều thêm một chút kiên nhẫn, nếu là đặt ở ngày thường, cô đã sớm cho hắn một cái nhìn xem thường.
“Thế vậy còn không kém nhiều lắm.” Trong lòng Lục Tư Viễn vui sướng, còn cố ý liếc mắt nhìn Hạ Nam một cái, tuy rằng hẳn cái gì cũng chưa giúp được, nhưng Thẩm Miên vẫn đối tốt với hắn.
Sắc mặt Hạ Nam như thường nhìn hắn một cái, “Lên xe đi, anh đưa em trở về trường học.”
Hắn mở cửa xe, ý bảo Thẩm Miên ngồi ở ghế phụ.
“Đúng vậy, mau lên xe, thời gian không còn sớm, đưa ngươi trở lại trường học trước” Thẩm Miên thúc giục Lục Tư Viễn một câu, liền ngồi lên xe. Lục Tư Viên không cam tâm tình nguyện lên xe, vừa mới đóng cửa xe, Hạ Nam liền khởi động xe, trực tiếp chạy đến cửa trường, Lục Tư Viễn mới lấy lại tỉnh thần, hắn bĩu môi nói: “Ta còn chưa có ăn cơm chiều đâu.”
“Một bữa cơm không ăn không đói chết được” Hạ Nam mặt vô biểu tình trở về một câu.
Lục Tư Viễn: “.....” Quá vô nhân tính đi! Hắn vẫn còn đang phát dục đấy.
Thấy hắn có chút không vui, Thẩm Miên nhẹ giọng dỗ dành, “Ngày mai ta mang nhiều đồ ăn sáng hơn cho ngươi, mau đi vào cổng trường đi, thời gian ăn cơm đã hết, ngươi nhịn một chút đi!”
Nghĩ đến hai người chút nữa sẽ ngồi chung một xe trở về, nói không chừng cũng sẽ đi tìm một tiệm cơm để ăn, trong lòng Lục Tư Viễn chua đến nổi bọt, da mặt dày nói, “Hay chúng ta đi ăn cơm trước, cùng lắm thì, buổi tối ta lại ngủ một đêm trên sô pha của nhà anh Hạ, ngày mai cùng ngươi đi học?”
Không chờ Thẩm Miên trả lời, Hạ Nam liền một ngụm cự tuyệt, “Không được”
“Vì sao không được?” Lục Tư Viễn càng ngày càng cảm thấy, anh Hạ không hề là anh Hạ mà hắn đã sùng bái kia, anh Hạ và Thẩm Miên äi lại quá thân cận, tổng làm người không nhịn được phải nghĩ nhiều.
Nhưng hắn lại không dám nói ra, dựa theo tính tình của Thẩm Miên, nếu nghe hắn nói anh Hạ, khẳng định sẽ mắng hắn. “Quá muộn, em ấy phải đi về ngủ sớm một chút.” Hạ Nam nhàn nhạt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận