Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 602: Cảm ơn anh Hạ ngươi

Chương 602: Cảm ơn anh Hạ ngươiChương 602: Cảm ơn anh Hạ ngươi
Ánh mắt Hạ Nam hơi lóe, “Em thực để ý thân phận con gái riêng này?”
Thẩm Miên chu chu miệng, “anh Hạ, tuy rằng nói, chính mình không có biện pháp lựa chọn nơi sinh ra, nhưng em tưởng, nếu có thể được lựa chọn, không ai nguyện ý sinh ra liền gánh cái danh con riêng, đây là đời trước phạm sai lầm, đời sau thừa nhận.”
Mặc kệ là ai, chỉ cần là con riêng, người khác liền sẽ ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, dù cho tới bảy tám chục tuổi, người khác khi nhắc tới, cũng lôi điều này ra nói, tuy rằng cô suy nghĩ thông thấu, nhưng cũng là vì không có lựa chọn, hiện tại chân tướng đã rõ ràng, cô đương nhiên vui vẻ.
Tuổi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ lại rất thông thấu, Hạ Nam đối với cô lại nhiều thêm một phân hiểu biết, “Em có nghĩ tới việc đi tìm cha mẹ đẻ hay không?”
“Không có.” Thẩm Miên quyết đoán lắc đầu, “Em là được nhặt về, thuyết minh không phải bị bọn buôn người lừa bán, cho nên, nguyên nhân em thất lạc ba mẹ đẻ rất có thể là bị bọn họ vứt bỏ, nếu bọn họ lựa chọn không cần em, em sao lại tìm về để chịu khổ?”
Niên đại này, rất nhiều cha mẹ vì sinh con trai, liền vứt bỏ con gái, cô phỏng chừng cũng là vì nguyên nhân này mà bị vứt bỏ, cô vô pháp tiếp thu cha mẹ đẻ như vậy, thay vì tìm được bọn họ, làm chính mình không vui, còn không bằng không tìm.
Dù sao không có cô nhiều năm như vậy, cha mẹ đẻ cũng đã sớm tiếp nhận rồi.
“Chính em có quyết định là được” Hạ Nam không nghĩ can thiệp vào quyết định của cô, “Nếu một ngày nào đó em muốn đi tìm, anh sẽ giúp em”
“Cảm ơn anh, anh Hạ.” Thẩm Miên nheo đôi mắt lại, lộ ra một nụ cười chân thành, “anh Hạ, em lớn như vậy, chưa từng thấy nhẹ nhàng giống như hiện tại, em cảm thấy em giống như là một con chim nhỏ thoát khỏi trói buộc, về sau, ai cũng đừng nghĩ lại kiềm chế em, em sẽ nỗ lực đi học, thi đậu đại học Thủ Đô, sau đó kiếm tiền mua nhà, có một cái nhà thuộc về chính mình, không bao giờ phải lo lắng sẽ bị người đuổi tới đuổi lui, bị người ngại, bị người ghét bỏ.”
Nhìn đôi mắt cô sáng long lanh như là chứa đầy tỉnh quang, tươi cười trên mặt rốt cuộc cũng thiên chân vô tà phù hợp với tuổi cô nên có, Hạ Nam thế nhưng cảm thấy ngực đều nhu hòa lên, ánh mắt cũng hiện ra một tia ấm áp.
Bởi vì tâm tình tốt, Thẩm Miên ăn cơm chiều tương đối nhiều, bụng nhỏ đều ăn đến tròn, cô vuốt bụng, nghĩ đến Lý Thơ Bình cùng đứa trẻ, cô đột nhiên có chút không yên tâm.
“Anh Hạ, chúng ta có nên đi xem chị Thơ Bình hay không?” Thẩm Miên bất động thanh sắc bắt đầu dẫm Uông Đông Thành, “Em ngày hôm qua đụng tới Uông Đông Thành, hắn chở theo một nữ học sinh, trên mặt xuân phong đắc ý, trên người còn tản ra mùi rượu, vừa thấy liền biết là đã uống không ít, cũng không biết có đi bệnh viện bồi chị Thơ Bình hay không.”
Sớm một ngày đem hình tượng Uông Đông Thành làm cho xấu, Lý Thơ Bình có thể sớm một chút bứt ra, cô cũng không cần phải tiếp tục nhìn sắc mặt ghê tởm của Uông Đông Thành.
Đôi mắt Hạ Nam nheo lại, mang theo một đạo quang mang nguy hiểm, theo sau rất nhanh đã bị hắn che giấu đi, Thẩm Miên cũng chưa phát hiện ra, “Em đối với Uông Đông Thành có ý kiến rất lớn?”
Theo hắn biết, hai người cũng không quen thuộc, nhưng cô từ lần đầu tiên thấy Uông Đông Thành, tựa hồ đã có một ít địch ý với hắn, khinh thường để ý tới bộ dáng của hắn.
Không xong.
Trong lòng Thẩm Miên lộp bộp một tiếng, anh Hạ khôn khéo như vậy, chẳng lẽ là hành vi của cô khiến cho trong lòng anh ấy nghỉ ngờ?
Bình tĩnh, bình tĩnh, cô cần phải bình tĩnh, anh Hạ dù có hoài nghi, cũng không hoài nghi đến sự tình cô trọng sinh.
Nghĩ vậy, Thẩm Miên bình tĩnh lại, tiếp tục tận hết sức lực dẫm Uông Đông Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận