Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 650: Trình Hi Ninh 1

Chương 650: Trình Hi Ninh 1Chương 650: Trình Hi Ninh 1
Thẩm Miên cảm thấy, người ở bên ngoài rất có khả năng là Lục Tư Viễn, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa phòng ra, khi thấy rõ người ngoài cửa, cô lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy, trước mặt đứng một nữ tử mặc áo khoác màu hồng xinh đẹp, thoạt nhìn độ tâm hai mươi mấy tuổi, phần lông cổ màu trắng tôn khuôn mặt đỏ ửng vì đông lạnh của cô lên, thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại vừa chọc người thương tiếc.
Đôi mắt to tròn cũng thẳng lăng lăng nhìn cô, mái tóc đen nhánh thả trên vai, còn đội một chiếc mũ lông xù xù, từ chỉnh thể ăn mặc, vừa thấy chính là người ngậm muỗng vàng lớn lên.
Cô một tay kéo theo cái rương, một tay cầm một to giấy màu trắng, tựa hồ tới tìm người.
Ở Lê Thành đã lâu, Thẩm Miên lần đầu tiên nhìn thấy cô gái xinh đẹp, lại quý khí như vậy, trong đầu cô mạc danh hiện ra một cái tên, Trình Hi Ninh.
Lúc này, cô gái nhìn thấy Thẩm Miên, cũng trố mắt trong chốc lát, tựa hồ không nghĩ tới nơi này sẽ có một cô gái nhỏ, cô cầm lấy tờ giấy trong tay nhìn thoáng qua, sau đó lại đưa cho Thẩm Miên.
“Địa chỉ này, là nơi này sao?” Không có dùng từ lễ phép, tựa hồ đã sớm quen dùng loại ngữ khí này nói chuyện với người khác. Thẩm Miên nhìn thoáng qua, gật gật đầu, “Chị tìm ai?” Địa chỉ này xác thật là địa chỉ nhà anh Hạ, chỉ là, không biết cô tìm anh Hạ, hay là tìm chủ cũ của căn hộ.
Tuy rằng, trong lòng cô cũng có suy đoán, nhưng rốt cuộc chưa có được chứng thực.
“Tôi còn chưa có hỏi cô là ai đâu” Trình Hi Ninh nói một câu, ngữ khí không hề hữu hảo, sau đó lướt qua Thẩm Miên, trực tiếp đi vào.
Thẩm Miên: “......”
Cô đang muốn nói cái gì, liền thấy thiếu nữ giòn giã hô một câu, “anh Nam”
Thẩm Miên: “.....” Thật đúng là tìm anh Hạ, cô gần như đã kết luận, thiếu nữ trước mắt chính là Trình Hi Ninh, vì thế thực thức thời ngậm miệng lại.
Đây là bạch nguyệt quang của anh Hạ, nói không chừng là chị Hạ tương lai, anh Hạ đối với cô tốt như vậy, cô không thể lấy oán trả ơn, thêm phiền toái cho anh Hạ.
Hạ Nam từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Trình Hi Ninh, mày tức khắc nhíu lại, “Sao em lại tới đây?”
Trình Hi Ninh đỏ vành mắt lên, “anh Nam, em mới từ nhà cô trở về, nghe nói anh trở ve lại đi luôn, hỏi anh Dễ Dương bao lâu, anh ấy mới cho em địa chỉ của anh, em liền mua vé xe, suốt đêm tới đây.”
Hạ Nam nhắn mày càng sâu hơn, “Trong nhà không biết ư?” Tuy rang là hỏi cô, nhưng trong giọng nói lại tràn đây chắc chắn.
Trình Hi Ninh cúi đầu không lên tiếng, cam chịu lời Hạ Nam.
“Anh gọi điện thoại, bảo người đến đón em về.” Hạ Nam buông chậu nhân trong tay xuống, đi về phía điện thoại.
“Em không cần” Trình Hi Ninh chạy tới, một phen đè lại điện thoại, “anh Nam, hiện tại trời đang có tuyết, lại là ngày tất niên 30, anh muốn người nhà em lại đây, chẳng những làm cho bọn họ không đón được năm mới, mà trời tuyết đi ra ngoài cũng rất nguy hiểm.”
“Biết vậy sao em còn lại đây?” Hạ Nam nhíu mày, sắc mặt lãnh trầm, “Chính mình gọi điện thoại trở vê báo bình an cho người trong nhà äi.”
Ý tứ này, xem như đồng ý cho cô ở lại, Trình Hi Ninh trong lòng vui vẻ, cầm lấy điện thoại ấn một dãy số, gần như là vừa kết nối, đã có người nghe.
“Mẹ, con là Hi Ninh, mọi người đừng lo lắng, con ở chỗ của anh Hạ.”
“Ai nha! Con đến thăm anh Nam.”
“Mọi người thật dong dài”
“Không nói với mọi người nữa, cúp máy đây.”
Trình Hi Ninh không nói nơi mình đến, bên kia tựa hồ vẫn luôn tìm cô, biết cô ở Lê Thành, an tâm hơn rất nhiều, lại trách cứ cô một phen, Trình Hi Ninh không kiên nhẫn liền cúp điện thoại.
Thấy cô gọi điện thoại xong, Hạ Nam cũng không để ý tới cô, nói với Thẩm Miên: “Lại đây làm văn thắn đi” Ngữ khí so với khi nói với Trình Hi Ninh, hòa hoãn hơn không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận