Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 698: Tìm việc

Chương 698: Tìm việcChương 698: Tìm việc
Nhận định Cố Kiến Lễ chỉ hù dọa người, Vương Nhị Phượng chẳng những không ngăn cản, còn cố ý dùng lời nói kích thích hắn.
“Mẹ......Mẹ có tin con hiện tại liền uống lên hay không, chết ở chỗ này cho mẹ xem?” Cố Kiến Lễ xác thật là cố ý hù dọa Vương Nhị Phượng, nhưng sau khi nghe được Vương Nhị Phượng nói, hắn là thật sự thiếu chút nữa tức chết.
Đã sớm biết ba mẹ bất công em trai, chỉ là không nghĩ tới, bất công đến nông nỗi này, còn may hắn kịp thời thanh tỉnh, biết phải tranh thủ cho chính mình, bằng không, chờ em trai tốt nghiệp, trong nhà cái gì cũng không chia cho hắn.
Vương Nhị Phượng một chút đều không sợ, tiếp tục kích thích hắn: “Mày uống đi! Mày hiện tại uống chết luôn đi, ngày mai tao sẽ tìm một cái chiếu chôn mày, tang sự cũng không làm cho mày, tao và ba mày coi như chưa từng sinh ra một đứa vô dụng như mày.”
Cô vì sao không trồng trọt lại chạy tới trong thành phố làm buôn bán? Trồng trọt không kiếm được tiền là thứ nhất, còn có một nguyên nhân, chính là người trong thôn, đều ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, nói Cố Kiến Lễ phạm tội cưỡng gian.
Cái thanh danh này so với hãm hại lừa gạt còn khó nghe hơn nhiều, chồng cô đều giận đến sinh bệnh, con trai út cũng tức giận không trở về trong thôn.
Hiện tại tới đây, cửa cũng chưa mở, thế nhưng đã đòi nhà, đứa con trai này chính là tới đòi nợ, chết đi có khi lại tốt.
“Căn nhà này mẹ quyết tâm phải cho Kiến Bân, không tính toán cho con đúng không?” Cố Kiến Lễ tức giận lồi cả tròng mắt ra, giận đến mức tận cùng, là thực sự có ý tưởng uống nông dược.
Vương Nhị Phượng còn chưa có phát hiện ra dị thường của Cố Kiến Lễ, cô biết rõ tính tình của con trai lớn, căn bản không dám uống nông dược, hơn nữa con trai lớn trước kia cũng không dám phản bác cô, hiện tại lại dám cùng cô đối nghịch, điều này làm cho cô cảm thấy, nếu lần này chịu thua, về sau con trai lớn có thể cưỡi đến trên đầu cô j phân.
Vì thế nói: “Căn nhà này dù có bán đi, tao cũng sẽ không cho mày.”
Nói xong, xoay người vào phòng.
“Vậy mọi người cũng không ai được ở.” Cố Kiến Lễ hướng về phía bóng dáng cô rống lên một tiếng, cầm lấy bình nông dược mở ra một hơi rót xuống, lúc sau vào nhà một chân đá văng cửa phòng của chính mình, nằm xuống dường, một bộ dáng chờ chết.
Vương Nhị Phượng trở lại trong phòng không bao lâu, liền nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh đồ đạc rơi vỡ, cô tưởng con trai lớn tức giận xô đổ đồ, vì thế khóa cửa phòng lại, cởi giày lên giường ngủ trưa.
Cô ngủ một giấc hơn hai giờ, khi tỉnh lại, đã tới 1 giờ chiều, bên ngoài an tĩnh một mảnh, Vương Nhị Phượng cho rằng con trai lớn nháo đủ rồi, mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng khách tất cả đều là một cỗ mùi nông dược nồng đậm, trong lòng Vương Nhị Phượng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
“Kiến Lễ?”
Vương Nhị Phượng chạy nhanh tới phòng con trai lớn.
Trong nháy mắt khi đẩy cửa ra, trước mắt cô tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu, chỉ thấy Cố Kiến Lễ nằm thẳng tắp trên mặt đất, hai mắt trừng to, sắc mặt biến thành màu đen, đôi mắt và trong miệng đều toát ra một cỗ máu đen.
Vương Nhị Phượng lớn tiếng khóc hô lên, “Chết người, chết người...... Con của tôi......”
Thẩm Miên là ở ngày thứ ba sau khi Cố Kiến Lễ chết, mới trong lúc vô ý từ chỗ Đại Quân biết được việc này, dân quê lắm miệng, sự tình gì cũng một truyền mười, mười truyền trăm.
Cố Kiến Lễ chưa kết hôn, theo phong tục, người chưa kết hôn đã chết, đều là mua một chiếc quan tài, trực tiếp chôn ở ngoài ruộng nhà mình, không làm lễ tang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận