Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 76: Khen chê bất bình

Chương 76: Khen chê bất bìnhChương 76: Khen chê bất bình
Mấy học sinh rời đi, hiệu trưởng nhìn một mình Tôn Hà còn đứng ở văn phòng, chỉ cảm thấy đặc biệt chướng mắt, “Em đi đứng cửa lớp em đi”
Bị Hạ Nam nhìn, Tôn Hà cảm thấy áp lực rất lớn, lời hiệu trưởng với hắn mà nói quả thực chính là giải thoát, liền nhanh chóng rời đi.
Sự tình cũng coi như đã xử lý xong, hiệu trưởng thở dài một hơi, bất đắc di nói với Hạ Nam cùng Lý Càng, “Lần này học sinh không ngoan, đã khiến các em chế giễu rồi.”
“Em lớn như vậy, so với bọn hắn gây sự còn nhiều hơn, khi đó người khiến cho giáo viên đau đầu chính là em” Lý Càng cười hoá giải bầu không khí, hắn là người làm buôn bán, tiếp xúc với nhiều người, phương diện xã giao luôn luôn khéo đưa đẩy.
Biểu tình trên mặt hiệu trưởng cuối cùng cũng giãn ra, cười hai tiếng, “Hiện tại trong lớp các em, người thành công nhất cũng là em, giáo viên của em nếu biết, nhất định sẽ rất vui mừng”
“Giáo viên của em ở ngày em tốt nghiệp, bảo em ra bên ngoài đừng nói là học sinh của thầy ấy” Lý Càng hài hước tự hạ thấp mình.
Mấy người ha ha cười vài tiếng, hiệu trưởng nhìn thời gian một chút, đã sắp mười một giờ.
Hắn trưng cầu ý kiến của Lý Càng cùng Hạ Nam, “Chúng ta đi ăn một bữa cơm trước, sau đó hãng tiếp tục nói chuyện học sinh nghèo khó nhé?”
Thân là hiệu trưởng, sự tình gì tương đối quan trọng, hắn vẫn có thể phân rõ, ông chủ lớn trong thành phố quyết định chọn lựa học sinh nghèo khó ở trường học bọn họ để giúp đỡ, không biết khiến bao nhiêu trường học đỏ mắt.
Việc này nếu làm không tốt, hắn cũng không có mặt mũi nhìn các học sinh nghèo khó.
Lý Càng không có ý kiến gì, hắn nhìn về phía Hạ Nam, dùng ánh mắt dò hỏi ý tứ Hạ Nam.
“Mới chưa đến mười một giờ, không vội ăn cơm, trước xử lý tốt sự tình trường học đã” Hạ Nam mặt vô biểu tình, làm người không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hiệu trưởng: “......”
Nên phạt đã phạt, nên khai trừ cũng đã khai trừ rồi, còn muốn xử lý như thế nào nữa?
Hai người cùng nhau tới, Lý Càng trên danh nghĩa là người giúp đỡ, nhưng hắn trước khi quyết định, đều sẽ xem ánh mắt Hạ Nam một chút, cho nên hiệu trưởng biết, người tên Hạ Nam này không đơn giản.
Rất có khả năng, Hạ Nam mới là người giúp đỡ phía sau màn, cho nên hắn một chút cũng không dám đắc tội Hạ Nam, chỉ sợ sự tình giúp đỡ thất bại.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy Hạ Nam là chỉ chuyện Tôn Hà, “Sự tình Tôn Hà, đợi lát nữa phó hiệu trưởng xử lý là được, cô Lý đã đi gọi phụ huynh, không có trở ve nhanh như vậy”
Dù cho vừa đi liền tìm thấy người, qua lại cũng mất nửa giờ.
Hơn nữa, đợi lát nữa người nhà Tôn Hà tới, không thể thiếu một trận la hét âm T, để Lý Càng cùng Hạ Nam nhìn thấy một màn kia, đúng là không tốt.
Hạ Nam nhăn mày, ám chỉ, “Khen chê công bằng”
Hiệu trưởng hơi hơi sửng sốt, khen chê công bằng? Một đám học sinh đánh nhau, còn cần khen thưởng sao?
Hắn không hiểu ý tứ Hạ Nam, vì thế nhìn về phía Lý Càng, hy vọng hắn có thể nhắc nhở một chút.
Lý Càng ban đầu cũng không hiểu ý tứ Hạ Nam, nhưng khi nghe đến khen chê công bằng, nháy mắt đã hiểu.
Hắn thanh thanh giọng nói, cố ý dùng ngữ khí thực chính nghĩa nói, “Hiệu trưởng, thầy không cảm thấy, bạn học tên Thẩm Miên kia, có gan can ngăn, là sự tình đáng khen ngợi sao?”
Không chờ hiệu trưởng nói chuyện, hắn lại tiếp tục khen, “Tuổi còn nhỏ, lại rất dũng cảm, gặp phải sự tình vẫn vững vàng bình tĩnh, bị oan uổng cũng không oán giận, quả thực chính là tỉnh thần chính nghial”
Khóe miệng hiệu trưởng giật giật, nói chính là Thẩm Miên sao?
Học tập kém, không đầu không đuôi đi can ngăn, thiếu chút nữa làm sự tình nháo lớn hơn, còn đáng khen ngợi?
Trước mặt người ngoài, hắn tổng cũng không thể nói học sinh của chính mình không tốt, rốt cuộc, việc này Thẩm Miên cũng xác thật đã làm một chút cống hiến.
Thân là hiệu trưởng, chút động tác này, hắn vẫn phải có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận