Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 771: Ta còn tưởng rằng ngài lạc đường đâu.

Chương 771: Ta còn tưởng rằng ngài lạc đường đâu.Chương 771: Ta còn tưởng rằng ngài lạc đường đâu.
Hạ Nam nhíu mày, “Là ông lão như thế nào?”
Nơi này không phải là nông thôn, sẽ không có ai tới cửa xin cơm, đừng nói nơi này, dù là trên đường cái thủ đô, cũng rất khó tìm được một người xin cơm, sự tình có chút kỳ quặc.
“Đại khái khoảng sáu, bảy chục tuổi, tóc trắng hơn phân nửa, khẩu âm thủ đô, gương mặt hiền từ, nhưng dáng người đặc biệt ngay ngắn, ông ấy trước kia đã từng tham gia quân ngũ, cháu trai không quá tranh đua, không về nhà, còn tiêu hết tiền hưu của ông, ông ấy cũng là không có biện pháp, mới đi ra ngoài xin cơm ăn” Thẩm Miên cẩn thận nhớ lại bộ dáng và tình huống của của ông lão.
Khẩu âm thủ đô, sáu bảy chục tuổi, đã từng nhập ngũ, cháu trai không về nhà......
Hạ Nam bắt lấy mấy điểm quan trọng, đôi mắt hơi hơi nheo lại, thực giỏi, nhanh như vậy đã tìm được đến nơi này.
Thấy thần sắc hắn không đúng, trong lòng Thẩm Miên lộp bộp một chút, “Anh Hạ, có phải anh cảm thấy người này có vấn đề hay không?”
Anh Hạ kiến thức rộng rãi, nếu anh ấy cảm thấy có vấn đề, thuyết minh ông lão này thật sự không đơn giản.
Kỳ thật, cô cũng rất kỳ quái, người thủ đô đại bộ phận điều kiện đều rất khá, ông lão không đến mức không có nổi cơm ăn, nếu thật tới một bước kia, hàng xóm cũng sẽ hỗ trợ.
Đương nhiên, cũng không bài trừ lý do ông lão vì mặt mũi, ngại để cho hàng xóm biết tình cảnh của mình.
Rốt cuộc, hàng xóm dù tốt, có thể giúp ông một lần hai lần, nhưng trợ giúp trường kỳ nhất định là không được.
Đương nhiên, nếu người này không có vấn đề gì, chỉ hướng về phía thân phận đã từng là quân nhân, Thẩm Miên cũng sẽ không bủn xỉn một ít thức ăn.
Rốt cuộc, cô được an nhàn sinh hoạt là nhờ bọn họ ở sau lưng đổ máu hy sinh.
“Không có.” Hạ Nam lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Dù sao đồ cũng đã mua, nếu ông ấy lại đến, em cứ cho ông ấy đi! Một ông lão bị cháu trai mặc kệ không hỏi thăm, phải đi đến nơi này xin cơm cũng không dễ dàng”
Lời này từ trong miệng hắn nói ra, rất có một ít hương vị ý vị thâm trường.
Thẩm Miên thở phào nhẹ nhõm, “Không có vấn đề gì là tốt, em còn sợ ông ấy là người xấu cơ.”
Hạ Nam xoa xoa tóc cô, “dù cho ông ấy không phải người xấu, em ngày thường cũng nên cảnh giác một ít, ông lão này hẳn là không có uy hiếp gì, nhưng nếu gặp phải người khác giống như ông ấy, vẫn nên đừng làm gì, hoặc là trực tiếp nói với anh.” Lần này, nếu không phải hắn lắm miệng hỏi một câu, sợ là cũng không biết tay của ông nội đã duỗi đến tận nơi này.
“Vâng” Thẩm Miên gật gật đầu, sau đó đưa ra kháng nghị, “Anh Hạ, vì sao anh thích xoa tóc em như vậy? Cứ như thế, đỉnh đầu em còn không trọc sao?”
“Dựa theo tốc độ mọc tóc này, hẳn là sẽ không.” Hạ Nam mắt mang ý cười.
“Dù có mọc nhiều, cũng không chịu nổi anh suốt ngày xoa như vậy!” Thẩm Miên thực bất đắc dĩ, cô thật sự lo lắng sẽ bị xoa cho hói cả đầu, “Về sau gặp ông nội Hạ, nếu ông phát hiện em so với chính ông còn ít tóc hơn, phỏng chừng sẽ tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ với anh.”
Hạ Nam bật cười, “Không nghiêm trọng như vậy” Hắn còn muốn nói, chỉ cần ngày mai đưa mấy thứ này cho ông, thì cửa của ông nội coi như đã chính thức vượt qua.
Miên quá thông minh, hắn không thể nói như vậy, bằng không, cô khẳng định sẽ đoán được, như vậy, cô sẽ không có biện pháp dùng tâm lý bình thường ở chung với ông nội.
“Chắc chắn là như vậy”
Thẩm Miên bĩu môi.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, ánh mắt Hạ Nam đột nhiên thâm lại, trở nên nóng rực, nháy mắt tiếp theo, hắn duỗi bàn tay to ra, trực tiếp ôm lấy ót cô, kéo lại gần hôn lên. Hơi thở giữa hai người càng ngày càng ái muội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận