Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chuong 800: Khuyen bao

Chuong 800: Khuyen baoChuong 800: Khuyen bao
Những lời này của Thẩm Miên trực tiếp chọc tới chỗ đau của Nguyễn Linh Ngọc, tay cô run nhè nhẹ, thực rõ ràng, cô cũng biết, chính mình giờ phút này nói năng thực quá mức.
Cô đã sớm biết, con gái mấy năm nay có thể sống rất vất vả, nhưng cô lại không dám suy nghĩ, hiện giờ bị Thẩm Miên nói ra một cách trần trụi như vậy, cô cảm thấy đau ngực, thập phần khó chịu.
Sau một lúc lâu mới nói: “Miên, cháu không cần lấy lời này ra công kích bác, bác bị mất con gái, Hi Ninh chính là ký thác của bác với con gái, cho nên bác mới đối tốt với con bé như vậy, mong cháu hãy lý giải cho tâm của người làm mẹ.”
“Bác Nguyễn, bác không cảm thấy, ý nghĩ của bác như vậy rất có vấn đề sao?” Thẩm Miên cười châm chọc một chút, “Cháu cũng là cô nhi, cháu không biết cha mẹ đẻ của cháu có còn trên đời hay không, nếu bọn họ còn sống, cháu biết bọn họ đền bù hết những thua thiệt của cháu lên một người khác không có chút thân thích nào, cháu một chút cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.”
Nếu nói, Trình Hi Ninh là con gái Nguyễn Linh Ngọc, Nguyễn Linh Ngọc bởi vì mất đi một người con gái, cho nên đặc biệt trân ái Trình Hi Ninh, cô có thể lý giải, nhưng Trình Hi Ninh căn bản không phải con gái Nguyễn Linh Ngọc.
Không ai thích người khác thế mình chia sẻ sửng ái.
Nguyễn Linh Ngọc: “......”
Bị một cô gái nhỏ mười mấy tuổi giáo dục, đây là lần đầu tiên.
Tuy rằng cô có bị Thẩm Miên nói động, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.
Gô hít sâu một hơi, nói: “Miên, chúng ta hiện tại nói chính là chuyện của cháu và Tiểu Nam, chuyện khác, bác cảm thấy không cần thảo luận ở đây, bác cũng không phải khinh thường cháu, bác chỉ là định nói cho cháu, Tiểu Nam đối tốt với cháu, rất có thể là bởi vì cháu làm cho thằng bé nhớ tới Miên Nhị, Tiểu Nam khi còn nhỏ đã từng khen Miên Nhi có một đôi mắt đẹp, đôi mắt của cháu hơi giống Miên Nhị, lại là cô nhi, cho nên thằng bé mới đối xử tốt với cháu, cháu đừng hiểu lầm tâm tư của thằng bé.”
“Bác Nguyễn, thực xin lỗi, tuy rằng bác cảm thấy, bác là vì tốt cho cháu, nhưng cháu cũng không thích người khác can thiệp vào sinh hoạt của cháu, cháu có quyết định và tính toán của chính mình” Nếu không phải Nguyễn Linh Ngọc chủ động nhắc tới Nguyễn Miên Nhi, Thẩm Miên cũng không tính toán đề cập đến.
Cho nên, Nguyễn Linh Ngọc không đề cập tới, vậy cô cũng không nhắc lại.
“Bác cảm thấy cháu có thể suy xét thêm một chút” Nguyễn Linh Ngọc nghiêm mặt nói: “Cháu yên tâm, lời nói của bác đều có thể làm được, chỉ cần cháu có thể đáp ứng, học phí của cháu, bác đều có thể gánh vác giúp.”
Nghe được lời này, Thẩm Miên nâng chung trà lên uống một ngụm, nhẹ giọng nói: “Bác Bác Nguyễn, đối với tình huống của cháu, bác khả năng không phải thực hiểu đi”
“Ví dụ như?” Nguyễn Linh Ngọc nhướng mày.
“Bác Nguyễn, cháu ở Lê Thành cũng mở một cửa hàng, mỗi tháng cũng có chút thu vào, tuy rằng số tiền này ở trong mắt bác căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng điều cháu tưởng biểu đạt chính là, dù cho không có bất luận ai giúp đỡ, cháu cũng có thể tự cung tự cấp, cũng sẽ không đói chết hoặc là không đi học được, khi cháu và anh Hạ nhận thức, anh ay đã rất ưu tú, cho nên, cháu cũng không nghĩ đi nói cái gì khác, cháu và anh Hạ ở chung, chỉ là bởi vì anh ấy là anh ấy, không có quan hệ gì với thân phận của anh ấy”
“Cháu có cửa hàng?” Nguyễn Linh Ngọc có chút kinh ngạc, việc này cô không biết, “Cháu ở Lê Thành kinh doanh gì?”
“Cháu mở một cửa hàng thực phẩm, một tháng thu vào khoảng hai, ba ngàn” Thẩm Miên cũng không có giấu giếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận