Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 815: Chính là tưởng ngươi

Chương 815: Chính là tưởng ngươiChương 815: Chính là tưởng ngươi
Ngay cả Dương Tiểu Tế cũng nhìn ra dị thường, nói thẳng: “Anh thế này cũng mua quá nhiều đi?”
Nói xong, lại nhỏ giọng nói thầm một câu, “Kẻ có tiền đúng là tùy hứng.”
Thẩm Miên nhấp môi một chút, “Đi vào rồi nói saul”
Nguyễn Dễ Khiêm khom lưng nhấc đồ lên cầm vào nhà, đặt trái cây ở trên bàn đá, Thẩm Miên rót cho hắn một ly nước ấm, nói: “Anh Nguyễn, em và Tiểu Tế ăn không hết nhiều như vậy, anh vẫn nên cầm về đi thôi!”
Cái gọi là, vô công bất thụ lộc, Nguyễn Dễ Khiêm may ngày nay có chút kỳ quái, Thẩm Miên càng không nghĩ nhận đồ của hắn.
“Anh đúng là mua hơi nhiều, coi như là lễ vật anh xin lỗi em! Em nhận lấy đi, nếu không muốn ăn, vứt bỏ cũng không sao.” Nguyễn Dễ Khiêm biết, chỉ cần Thẩm Miên nhận lấy, liền sẽ không vứt bỏ.
Một người đã từng phải chịu đói bụng, đều sẽ đặc biệt quý trọng đồ ăn.
Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Miên xem như đã hiểu, hắn sẽ không cầm di nghĩ nghĩ, nói: “Anh Nguyễn, nếu anh có cái gì cần hỗ trợ, hoặc là muốn em rời khỏi anh Hạ, anh cứ nói thẳng đi! Bộ dáng này của anh, em cảm thấy rất kỳ quái, cũng không quá thích ứng” Nguyễn Dễ Khiêm là bạn của Ha Nam, mặc kệ Nguyễn Dễ Khiêm đối với cô như thế nào, cô có thể nhìn ra, Nguyễn Dễ Khiêm đối với Hạ Nam là thực chân thành, dựa vào điểm này, Thẩm Miên cũng không nghĩ dùng tâm kế gì với Nguyễn Dễ Khiêm, cho nên mới hỏi thẳng ra.
Nguyễn Dễ Khiêm cười khổ một tiếng, “Xem ra, trước đó anh đã để lại cho em ấn tượng quá kém, thế cho nên, anh chỉ đơn thuần đi ngang qua đưa chút trái cây, em cũng nghĩ nhiều như vậy”
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Miên có chút quẫn bách, chẳng lẽ, thật sự là cô suy nghĩ quá nhiều?
Chính trong lúc đang suy tư, cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, ba người quay lại, liền thấy Hạ Nam đi đến, ánh mắt Thẩm Miên sáng lên, chạy chậm qua, “Anh Hạ.”
“Ừ”
Nhìn thấy cô chạy tới, trong ánh mắt thanh lãnh của Hạ Nam, tức khắc hiện lên một tia nhu hoà.
Nhìn thấy Thẩm Miên ở trước mặt Hạ Nam, giống một đứa trẻ, Nguyễn Dễ Khiêm đột nhiên cảm thấy có hơi chút hâm mộ, hiện tại hắn mới phát hiện, cô ở trước mặt người khác, đều biểu hiện ra một loại thành thục vượt qua tuổi.
Chỉ có ở trước mặt Hạ Nam, mới buông phòng bị, giống một đứa trẻ.
“Sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt Hạ Nam nhìn về phía Nguyễn Dễ Khiêm, hơi hơi nhíu mày.
“Tôi đi ngang qua, đưa chút trái cây cho Miên” Nguyễn Dễ Khiêm thức thời đứng lên, “Tôi đi về trước, buổi tối nếu anh có thời gian, hãy đi đến nhà tôi một chuyến, nếu không có thời gian, ngày mai cũng được, tôi có chút việc cần thương lượng với anh”
Hạ Nam tựa hồ đoán được cái gì, đáy mắt lộ ra một tia phức tạp.
Dương Tiểu Tế cũng thực thức thời trở về phòng, cười xấu xa nói: “Tớ tạm thời không ra, hai người muốn làm gì thì làm”
Thẩm Miên: “......”
Cách xa vài ngày, Thẩm Miên xác thật có chút nhớ hắn, trong sân không có ai, cô duỗi tay ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn, ủy khuất mấy ngày nay ở giờ khắc này khi nhìn thấy hắn, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Hạ Nam nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em nhớ anh” Thẩm Miên cọ cọ đầu ở trong ngực hắn, chỉ cảm thấy đặc biệt an tâm.
Khóe miệng Hạ Nam hơi hơi cong lên, tâm tình nháy mắt tốt lên, “Chờ sau khi em tốt nghiệp, anh đi công tác có thể mang theo em”
“Em mới không cần giống như con trùng theo đuôi” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại giống như là ăn mật ngọt. Hai người au yem trong chốc lát, Thẩm Miên rót cho cho hắn một chén nước, sau đó bắt đầu nói lên chính sự.
“Anh Hạ, mấy ngày nay anh không ở nhà, có một việc em không có cơ hội nói với anh, nên đã tự ra quyết định”
Bạn cần đăng nhập để bình luận