Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 830: Đi Mai Lâm Viên 3

Chương 830: Đi Mai Lâm Viên 3Chương 830: Đi Mai Lâm Viên 3
Thẩm Miên tiếp nhận khăn tay che mũi lại, cùng Hạ Nam chậm rãi đi vào, Dương Tiểu Tế vẻ mặt hâm mộ, hỏi Lục Tư Viễn: “Cậu có hay không?”
Lục Tư Viễn liếc nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc, “Làm ra vẻ, ngại dơ thì ra cửa đứng đi.”
“Tớ mới không cần”
Dương Tiểu Tế gắt gao bắt lấy cánh tay hắn, run run rẩy rẩy cùng hắn đi vào trong.
Trong phòng tuy rằng dơ, nhưng gia cụ bên trong đều thực đầy đủ, vừa thấy liền biết, nguyên chủ nhân của nơi này đi thực vội vàng, hoặc là nói, cảm thấy bên trong quá đen đủi, gia cụ gì đó cũng không muốn dọn đi.
Xem trang hoàng, là thuộc về phong cách Châu u, nhưng trên tường lại treo một bộ ảnh Quan Công, lại xứng với tro bụi và tơ nhện đầy nhà, có vẻ có chút quỷ dị.
Mấy người dạo bên dưới xong, lại lên lầu hai, làm người kỳ quái chính là, lầu hai như đã bị cướp vào, có chút hỗn độn, sô pha còn bị người ta dùng kéo cắt nát.
Tranh chữ trên tường cũng bị dỡ xuống chất đống ở trên mặt đất, ngăn tủ phòng ngủ có dấu vết bị người ta lục qua.
Đánh giá một vòng, Thẩm Miên có chút kỳ quái, “Nơi này sao giống như đã từng bị trộm ghé thăm? Nhưng lại không lấy đi thứ gì, tranh chữ bày biện chỉnh tề như vậy, hẳn là muốn mang đi, vì sao lại không mang đi nữa?”
Chẳng lẽ là chủ nhân chuẩn bị dọn đi, lại xảy ra chuyện gì sao?
Lục Tư Viễn nói: “Tớ thấy may thứ này đều không đáng giá tiền, phỏng chừng là chủ nhân căn nhà không muốn nữa, mang mấy thứ này đi, còn không bằng mang sô pha đi, còn có giường và ngăn tủ trong phòng, thoạt nhìn đều đáng giá không ít tiền”
Tuy rằng hắn không hiểu đồ gỗ, nhưng thấy nhiều năm như vậy, ngăn tủ và giường vẫn còn tốt, hẳn là chất liệu không đơn giản.
Tranh chữ không phải của tác giả nổi tiếng, căn bản không đáng tiền.
“Em nói không sai, tranh chữ xác thật không có đáng giá như giường và ngăn tủ, giường và ngăn tủ, đều là......”
Nguyễn Dễ Khiêm mới nói được một nửa, bỗng nhiên bị một tiếng kêu sợ hãi làm cho hoảng sợ.
Tuy rằng lá gan của hắn tương đối lớn, nhưng ở loại địa phương này, thình lình nghe được một tiếng thét chói tai, vẫn là thực dọa người.
Thẩm Miên và Lục Tư Viễn cũng bị hoảng sợ, so sánh ra, chỉ có Hạ Nam là bình tĩnh nhất.
Khi may người quay đầu qua, phát hiện tiếng thét chói tai đến từ Dương Tiểu Tế, Thẩm Miên vội vàng đi qua, quan tâm nói: “Làm sao vậy?”
Lục Tư Viễn trừng mắt nhìn cô một cái, “Dương Tiểu Tế, đầu óc cậu có bệnh nặng đi? Không có việc øì liền gọi quỷ à? Cậu định hù chết mọi người sao?”
“Nhìn xem, mọi người mau xem, nơi này sao giống như là máu vậy?” Dương Tiểu Tế chỉ vào ấn ký màu đen dưới chân, sắc mặt bị dọa cho tái nhợt, cô cũng không phải cố ý kêu lên, nhưng cái này cũng quá dọa người.
Cô vừa nói ra, Hạ Nam và Nguyễn Dễ Khiêm cũng đã đi tới, dưới chân Dương Tiểu Tế ngoại trừ một mảnh ấn ký màu đen, còn có một cái đồng hồ treo tường kiểu cũ.
Loại đồng hồ này, đã không còn mua được ở trên thị trường.
“Hẳn là vết máu, thời gian dài, vết máu xác thật là sẽ bị đen, chỉ là nơi này vì sao sẽ có vết máu?” Thẩm Miên cảm thấy rất kỳ quái, căn cứ cách nói của Đỗ Đằng, nơi này không nên có vết máu.
Sau khi trong nhà Đỗ Đằng xảy ra chuyện, nơi này liền không có người ở, vết máu ở đây là chuyện như thế nào?
“Không phải là nơi này sau đó lại xảy ra án mạng mà không ai biết chứ?” Lục Tư Viễn suy đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận