Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt

Chương 842: Tranh chấp 3

Chương 842: Tranh chấp 3Chương 842: Tranh chấp 3
“Tôi nói không mua nữa, cô không phải nên nịnh nọt vài câu, khuyên tôi mua hay sao?” Trình Hi Ninh cảm thấy nữ chủ quán chính là khinh thường cô, “Vừa rồi Thẩm Miên đi, cô còn nói lần sau cô ta tới, cô sẽ giảm giá 20% cho cô ta, tôi nói cô không cần bán quần áo cho loại người như cô ta, cô cũng không trả lời”
Đối với một đứa ở nông thôn như Thẩm Miên mà còn khách khí như vậy, đối với cô lại lạnh lễo, đây là kiểu thái độ phục vụ gì?
Nữ chủ quán cũng có chút giận, “Vị tiểu thư này, tôi giảm giá cho cô ấy 20%, đây là việc riêng giữa tôi và cô ấy, cũng không quan hệ với cô!”
Bán quần áo, cô ghét nhất là gặp được loại khách hàng vô cớ gây rối này, khách hàng giống như Thẩm Miên, mới là kiểu cô thích nhất.
Tuy rằng lần này Thẩm Miên chỉ mua hai chiếc áo lông, không có mua áo khoác, nhưng không đại biểu lần sau không mua.
Hơn nữa, trước đó Thẩm Miên còn nói sau khi mặc thử áo lông xong, sẽ thử áo lông vũ, cuối cùng không mặc thử áo lông vũ liền đi rồi, tám phần là bởi vì gặp các cô.
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi cô nói giảm giá 20%, chính là muốn chờ hai người này đi rồi, Thẩm Miên lại trở về, lại không nghĩ rằng, hai người còn không thuận theo không buông tha tìm cô gây phiền toái, có tiền cũng không thể ức hiếp người như vậy.
Vừa rồi Thẩm Miên ức hiếp cô, hiện tại ngay cả một ke bán quần áo cũng dám chạy đến trên đầu cô giương oai?
Trình Hi Ninh bạo phát, trực tiếp kéo chiếc áo lông vũ mà nữ chủ quán vừa mới treo xong xuống mặt đất, “Cô chỉ là một kẻ bán quần áo, có gì đặc biệt hơn người? Cô có biết tôi là ai không? Dám thái độ với tôi như vậy?”
Nữ chủ quán nhìn thấy quần áo bị rơi trên mặt đất, tức khắc đau lòng không thôi, cô nào có tâm tư quản Trình Hi Ninh là ai? Đây là áo lông vũ, một chiếc cũng không ít tiền, nếu làm do, ai còn muốn mua chứ?
Cô xoay người định đi nhặt quần áo lên, nhìn xem có do hay không, Trình Hi Ninh lại dam chân lên trên quần áo, tựa hồ như vậy còn chưa hết giận, cô lại đậm thêm mấy cái ở trên quần áo.
“Nhặt cái gì mà nhặt, còn không phải là một chiếc áo rách sao? Tôi đang nói chuyện với cô, cô không nghe được sao?”
“Hi Ninh.”
Nguyễn Linh Ngọc thấy Trình Hi Ninh quá mức như vậy, không nhịn được quát lớn một tiếng.
Nữ chủ quán nhặt chiếc áo lên, đau lòng không thôi, giá vốn chiếc áo này cũng phải một trăm khối, ngày thường chính cô chưa rửa tay cũng không đám tùy tiện chạm vào, sợ bị bẩn.
Hiện tại dơ thành như vậy, còn bán được cho ai?
“Chiếc áo này các cô phải mua, bằng không, tôi sẽ báo công an”
“Báo công an?” Trình Hi Ninh vẫn còn một bụng hỏa khí, một chút đều không sợ hãi, “Cô báo công an! Cô cho rằng báo công an tôi sẽ sợ sao? Còn không phải là một chiếc áo rách thôi sao, dù tôi có hủy cả cửa hàng của cô, cũng không ai dám làm gì tôi”
“Hi Ninh” Thấy cô kiêu căng ngạo mạn tức giận lung tung, Nguyễn Linh Ngọc là thật sự giận, thân phận của các cô, căn bản không thích hợp làm chuyện như vậy, Trình Hi Ninh lần này làm thật quá đáng.
Sự tình với Thẩm Miên, không nên giận chó đánh mèo đến trên người chủ quán.
“Chiếc áo này của cô bao nhiêu tiền, chúng ta mua”
Nữ chủ quán nghe vậy, tức khắc bình tĩnh hơn một ít, nếu các cô chịu mua, cô cũng không nghĩ làm lớn sự việc này lên, “400.”
Chiếc áo này nếu là bình thường, cô sẽ bán hai trăm tám, nhưng Trình Hi Ninh thật quá đáng, cô không nghĩ làm lớn chuyện, nhưng không đại biểu không tức giận.
Trình Hi Ninh nghe đến giá cả, lại hoảng sợ, “Cô lừa ai vậy? Chiếc áo rách này mà cũng 400?” Dơ thành bộ dáng này, mua xong cô cũng không nghĩ mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận